Giữa núi non trùng điệp, tiếng ca cao vút vang vọng trong trẻo mà bi thương,“A ca* vượt núi về nhà a~~~~ Em gái đợi anh nước mắt chảy a ~~~~”
*Đại ca, anh, huynh.
Đây là tập tục của tộc Choang, dùng tiếng ca đưa tang người chết, để hồn thiêng chết trận quay về cố thổ.
Tạ Viễn và Lý Hổ cùng tựa vào một gốc cây đa lớn già nua chắc khỏe, cành lá rậm rạp, ngẩng đầu lên yên lặng nghe tiếng ca này.
Tiếng ca bay lên mây xanh, lại lao xuống dưới, lướt qua mọi nơi… Nơi này núi núi non non, một ngọn cỏ một cái cây, là gia đình là cố hương mà các vong linh không thể bỏ được.
Một lúc lâu sau, Tạ Viễn mở miệng nói.
– Lúc trước, ta vốn nghĩ, miễn bỏ chức của ngươi mang ngươi trở về.
Lý Hổ cả kinh, quay đầu lại, độc nhãn tròn tròn trừng Tạ Viễn.
Tạ Viễn vươn tay tới, xoa xoa đầu hắn.
– Ngươi biết đánh trận, cũng không thể bỏ nó được! … Chút vốn đó của Tam gia, thêm một trận nữa, không còn một nửa.
Lý Hổ cảm thấy không phục, lập tức liền muốn phản bác.
– Đ***…
Tạ Viễn cũng không đợi hắn xen mồm, nói tiếp.
– Nhưng sau khi ta đến đây, lại nói với bản thân. ‘Tạ Tam, mày m* n* đồ phá rối!’. Bởi vì ta nhìn thấy có người khác, một trận chiến, bốn đứa con, đều mất hết!
Nói tới đây, hắn như độc thoại gật gật đầu. – Người ta còn bỏ được… Tạ Tam, mày có gì mà luyến tiếc?!
Hắn xoay người qua, tay chống lên thân cây sau vai Lý Hổ.
Vào đông, ánh nắng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605248/quyen-3-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.