Sau khi quân đội xuất phát, hai bên rừng cây đều lưu lại một đống đất.
Bên trái, Hoa Nha chen lẫn giữa mọi người gánh hát, lẳng lặng nằm dưới đáy hố. Bùn đất che phủ trên bím tóc lớn hơi hơi xõa ra, che lại một mạt mê mang hoảng sợ cuối cùng trên khuôn mặt, cũng vùi lấp cái bọc cô đến chết cũng nắm chặt trong tay…
Còn bên phải, lại là một cái hố chôn sống không lớn không nhỏ! Yokota chen lẫn giữa vài tên đồng bào của y, đến chết vẫn mở to hai mắt…
Vô luận là kẻ xâm lược hay là người bị tấn công, hùng tâm đế quốc hay là nguyện vọng hèn mọn sống sót, sợ hãi hay là không cam lòng, giờ phút này đều hôi phi yên diệt, quay về bụi đất…
Ngọc Phúc Phương nằm trên chiếc xe, nỗ lực hơi nâng dậy thân thể, nhìn về phía ụ đất càng ngày càng xa, trong lòng bách vị trần tạp.
Có may mắn, bất cứ giá nào cược một trận, rốt cuộc thành công rồi! Có áy náy, nhất là đối với Hoa Nha… Nỗi áy náy này có lẽ đời này kiếp này cũng khó tiêu trừ được! Còn có lo lắng, tương lai sẽ như thế nào? Hắn đối với mình, sẽ là thái độ gì?
Sinh phùng loạn thế, làm lại là nghề hát hí khúc hạ cửu lưu này, lại cứ thanh cao có vài phần không hợp thời. Không có tư sắc đặc biệt xuất chúng, lại không có dáng người khắp nơi giao thiệp xu nịnh, dù có bản lĩnh và cố gắng mười phần, không ai nâng đỡ, cũng chỉ là một giác nhi đỏ không nổi.
Từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605233/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.