Chương trước
Chương sau
Lục Trọng Lân đau khổ tìm Trương Chí Hoa không có kết quả. Đợi đến khi hắn rốt cục nôn nóng uể oải rút ra chút thời gian đi quan tâm tên thích khách kia, Mai Cửu đã bị tra tấn đến không ra hình người.
Y nằm trên mặt đất, lúc lạnh lúc nóng, thân thể run rẩy, khát vọng được chích một kim.
Người thẩm vấn mặc sức nhục nhã tra tấn y, muốn y ngoan ngoãn khai ra, ai làm chủ phía sau màn, liền cho y thống khoái!
Mai Cửu dưới đáy lòng cười lạnh. Y nhất định sẽ không nhân tâm tư những người này, để bọn họ biết vốn việc này căn bản không liên quan tới Tạ Tam. Để cho thằng kia suốt ngày lo lắng đề phòng đi đoán ai muốn lấy mạng chó nó!
Tuy y bị giam cầm vô lực đào tẩu, nhưng lại vẫn có sức bẻ gãy cổ mình!
Nhưng kẻ nhu nhược mới làm như vậy! Chỉ cần có một đường sống, y sẽ kiên trì sống sót, chạy trốn, trở về lấy mạng chó đám này!

Lục Trọng Lân ngơ ngác đứng trên mặt đất trước đống thịt nát, trong một lúc đầu óc trống rỗng!
Vào một lúc, anh mới nhận ra, nguyên lai thích khách như một đống thịt nát, lại là Trương Chí Hoa, Chí Hoa huynh của của anh!!
Người mấy ngày nay đến giờ anh sử dụng hết phương pháp, hao tổn tâm cơ đi tìm, cứ như vậy thản đãng đãng, trần như nhộng nằm trước mặt anh!!
Anh sửng sốt hảo một hồi, mới đứt quãng mở miệng.
– Trương… Trương Chí Hoa, huynh…
Mai Cửu cố gắng đem con mắt sưng lên mở một khe hở, muốn nói chuyện, lại là một trận ho khan tê tâm liệt phế! Nhưng cuối cùng, tuy rằng khàn khàn không thành tiếng, lời nói ra khỏi miệng cũng rõ ràng trật tự.
– Mau lấy thuốc phiện đến, tiêm cho tôi một kim. Giờ tôi bị nghiện rồi, đợi cơn này qua, rồi nói tỉ mỉ với cậu.

Lục Trọng Lân nghe xong Mai Cửu tự thuật, trong lòng giống như làm đổ cả bàn tương, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Chí Hoa huynh nguyên lai không phải Chí Hoa huynh, mà là sát thủ hạng nhất vang đùng đùng trong thành Bắc Bình!
Sát thủ huynh nằm ở nơi này, thê thảm đến bực này, cũng là chính một ý niệm của mình gây ra họa!
Tuy Mai Cửu chưa từng thẳng thắn mình là làm thuê cho ai, lại ám sát người nào. Nhưng làm người khởi xướng Lục Trọng Lân, trong lòng cũng tự như gương sáng.

Anh xoay người mệnh lệnh phó quan.
– Mang người về quân bộ thẩm vấn.
Vừa ra khỏi cổng, liền có người ngăn lại.
– Lục Quân trưởng, đây là tội phạm nghiêm trọng Tam gia tự mình hạ lệnh nghiêm thẩm!
Lục Trọng Lân giữ thân thể rất thẳng tắp, một đôi ánh mắt ở dưới vành mũ quân khí thế bức người.
– Chỗ Tam gia, hết thảy tôi đương nhiên sẽ đi nói rõ! Tránh ra!

Lục Trọng Lân đi trước làm gương lên xe. Cách cửa kính xe, anh thấy vệ binh đỡ Mai Cửu đi tới phía này. Mai Cửu còn mang theo còng tay xiềng chân, y đã hoàn toàn không có sức đi đường, chỉ là bị thả hai chân trên mặt đất kéo đi trước mà thôi.
Lục Trọng Lân nhăn lại mày, hai tay mang bao tay tại chỗ ngồi mau chóng nắm chặt thành đấm.
Chỉ có một chiếc xe, vệ sĩ vốn định còng y tại chỗ ngồi cạnh tài xế. Lục Trọng Lân chặn đẩy cửa xe ra.
– Ném y ra sau.

Xe chạy ra một đoạn đường. Anh đem Mai Cửu từ trên sàn thùng xe ôm lấy, cẩn thận đặt ở trên chỗ ngồi phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.