Lý Hổ gian kế đạt được, mở cờ trong bụng, ha ha ha ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng. Trước mặt Lan Hương lạnh run lẩy bẩy kia, hắn đem họng súng nhắm ngay Mai Cửu, không chút do dự liền bóp cò súng. Súng nổ. Nhưng bắn trúng nhưng không phải ngực Mai Cửu, mà là bụng. Lý Hổ cánh tay vô lực, nổ súng đã là miễn cưỡng, sức giật viên đạn bay ra nòng súng khiến tay hắn run mạnh lên, bắn súng liền mất chính xác. Hắn mắng một tiếng. – Đ. Không ngừng cố gắng, hai tay cầm súng, vận đủ lực, chuẩn bị bổ thêm một viên đạn. Ngay lúc này, Mai Cửu tỉnh. Vừa rồi trúng đạn đau nhức khiến y tạm thời từ trong hiệu quả của thuốc an thần hồi tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy một nòng súng tối om đang nhắm mình! Nghìn cân treo sợi tóc, y dồn khí lực toàn thân lăn một vòng về phía bên phải. Lý Hổ viên thứ hai lại trật, bắn vào đùi y. Không đợi đến Lý Hổ bám riết không tha thử lại lần thứ ba, Mai Cửu dùng cái chân còn lại đạp xuống đất, vài cái xoay người lên đẩy, nhanh như chớp chạy thoát! Việc đêm nay của Lý Hổ thuộc cơ mật, không dám kinh động người bên ngoài. Cái gọi là thiên la địa võng kỳ thật đều là phô trương thanh thế, vì thế mà cứ như vậy để Mai Cửu dưới mí mắt mình đào tẩu! Mai Cửu đêm nay nhất thời sơ suất, uống một ngụm nước trà bị Lý Hổ hạ. Y vốn tưởng rằng chỉ một ngụm chạm môi như thế, dù là thứ không sạch sẽ cũng không sao. Lại vạn không nghĩ tới, thứ thuốc mê đến từ USA kia lại lợi hại như vậy, thiếu chút nữa làm mình xuống âm tào địa phủ! Y đề một hơi khí, gắng gượng chạy ra một hai dặm thì đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đằng trước, Lục Trọng Lân vừa mới đi thăm Tống Học Tắc, đang tự mình lái một chiếc xe jeep trở về trú địa. Rất xa, anh thấy một người nằm trên mặt đất… .o. Lý Hổ đi đến cửa phòng bệnh, Lục Trọng Lân vừa mới từ bên trong đi ra, thấy mặt hắn, cũng không chào hỏi, gần coi như không nhìn thấy đi qua hắn. Hai người bọn hắn từ sau khi cùng làm việc với nhau, liền chưa từng có vừa ý! Chính xác hơn, Lục Trọng Lân từ trước đến nay vốn chưa từng vừa mắt Lý Hổ! Lý Hổ vì Lục Trọng Lân góp ý tất cả ý kiến, đều bị anh cười nhạt. Anh suốt ngày cảm thấy đối phương giống như một đống phân, ở bên cạnh ghê tởm mình. Ngay tại hai ngày trước, hai người lại bùng nổ một trận tranh chấp. Kỳ thật muốn thực hình dung lên, tình cảnh lúc đó rất khó được gọi là tranh chấp. Lục Trọng Lân trải qua một hồi khảo sát, cho rằng có rất nhiều công trình doanh trại và quân sự cần sửa chữa lại, anh liền mệnh lệnh bọn lính tự động thủ, hoàn thành một loạt công trình này. Mà Lý Hổ thì cho rằng lúc này thời tiết rét lạnh, lính cấp dưới không hẳn nguyện ý làm chuyện này, nếu không thể không thể làm, đại khái có thể phân chia cho dân chúng địa phương. Dù sao bây giờ cũng không có việc đồng áng có thể làm, những người đó nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Lục Trọng Lân nghe xong đề nghị này, liền trước mặt nhất chúng quan quân đang họp, chê giễu Lý Hổ nói. – Khó trách có người muốn hắt phân cả người Lý Tham mưu trưởng! Nếu tôi là đám dân chúng vô tội này, nghe xong đề nghị của Lý tham mưu trưởng, chỉ sợ cũng có xúc động như vậy. … .o. Tam thiếu gia bây giờ khá hơn nhiều, đã có thể xuống giường đi lại. Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng xuyên qua bức màn trắng mỏng chiếu vào giữa phòng. Hắn đứng thẳng ở trong quang ảnh loang lổ, hình dáng liền được mạ lên một lớp màu vàng nhàn nhạt. Đến gần thì thấy, hắn mặc quần áo bệnh nhân xanh sọc trắng, miệng còn ngậm que nhỏ. Thấy Lý Hổ mặt ủ mày chê tiến vào, hắn liền trong túi bệnh phục sờ soạng một hồi, lấy ra một vật, ném cho Lý Hổ. Lý Hổ do do dự dự nhận thì thấy, là một cây kẹo nhỏ dài, trên mặt bọc giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ, lấp lánh tỏa sáng, như là đồ vật dỗ em gái nhỏ. Hắn hơi hơi có chút giật mình. – Ta không ăn thứ này. Tam thiếu gia vò vò tóc của hắn, cầm lại cây kẹo, xé mở giấy gói kẹo, rồi đút thẳng vào miệng hắn. – Y tá ở đây quản nghiêm, không để ăn đường. Ta liền trộm giấu chút này, cuối cùng một cây giữ cho ngươi. M, mỗi ngày uống thuốc, miệng đắng chết! Kẹo que thượng đẳng phương Tây sản xuất, ngậm ở miệng, một hương vị cam ngọt ngào liền tràn ngập toàn bộ khoang miệng. Đây thế mà là lần đầu tiên trong đời Lý Hổ ăn kẹo que! Lúc còn là thằng ăn mày, đỏ mắt nhìn trên đường cái có con nít mở giấy gói kẹo, bỏ vào miệng viên đường, thèm nước miếng chảy dài. Hắn từng lén đem giấy gói kẹo người khác ném xuống nhặt lên, cố gắng liếm một chút hương vị phía trên lưu lại. Thật ngọt! Khi đó hắn từng nghĩ, có một ngày mình giàu rồi, nhất định phải mua một thùng đường viên đặt ở trong phòng, mỗi ngày ăn tới no. Nhưng sau này hắn thật sự giàu, mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu, lại chưa từng mua cho chính mình một cây kẹo. … Đường trong miệng quá ngọt, ngọt đến thậm chí có chút phát đắng! Hắn rất muốn đem nó phun ra, nện tới mặt tên đối diện! Cô cô đơn đơn làm ác, cẩn cẩn trọng trọng báo thù. Hắn ăn đắng chính mình ủ, đã ăn riết quen, lại không muốn đi nhấm nháp hương vị khác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]