Hai người ngồi ở trên xe, Lý Hổ tự đáy lòng ca ngợi Tạ Tam thiếu gia một câu.
– Tam gia, ngài thật sự là hoại chủng!
người xấu, ác.
Lời này không quá xuôi tai, nhưng trong đó ẩn chứa loại tình cảm kính ngưỡng lại phi thường chân thành, vì thế Tam thiếu gia cũng liền thản nhiên cười nhận.
Chiều ngày hôm đó, khi hai thanh niên đầy mình bụng xấu này vui vẻ trở về dinh thự nhỏ, lại thu được một tin tức kinh thiên động địa.
– Trung Sơn tiên sinh qua đời rồi!
.o.
Nếu trên thế giới này còn có một người không bị bề ngoài của Tạ Tam thiếu gia mê hoặc, cũng không e ngại bất cứ thủ đoạn của hắn, ngược lại là khiến Tam thiếu gia đối hắn không biết làm thế nào, kính nhi viễn chi, vậy chỉ có Tạ lão tiên sinh!
tôn kính mà không thể gần gũi.
Lão tiên sinh giờ phút này đang ở trong nhà lớn gào khóc rống. Tam thiếu gia đi vào cửa, vừa gọi một tiếng. “Cha.” Làm người cha nước mắt nước mũi đan xen ngẩng đầu nhìn con trai một cái, liền vung lên gậy chống đánh hắn.
– Nghiệt tử! Trung Sơn tiên sinh vừa mới qua đời, mày lại ăn mặc kiều trương tố trí như vậy, hơn nữa không hề có sắc bi thương! Đồ vô liêm sỉ mà…
cố tình làm ra vẻ.
Tam thiếu gia cúi đầu, gắng biểu hiện ra vẻ thành khẩn bi thống.
– Con biết tin tức bất hạnh này, liền lập tức chạy về nhà đến an ủi cha, đi đường vội vàng không kịp thay quần áo. Đợi sau khi trở về, con sẽ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605140/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.