Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách đang mở một ván bài.
Một nhà trong đó là một nam tử tuấn tú trẻ tuổi, mắt phượng hơi hơi nhíu lại, môi hồng răng trắng, tóc rẽ ngôi sáng bóng, mặc một bộ trường sam màu xanh, cổ tay áo trắng như tuyết xắn lên, trên tay đeo một cái nhẫn kim cương cực lớn, khi chuyển động tia sáng thoáng hiện, hiển nhiên là độ lửa mười phần. Hai nhà khác đều là phụ nữ mỹ mạo trẻ tuổi, uốn tóc quăn gợn sóng mốt hiện nay, hai bộ sườn xám sắc màu rực rỡ, cả người trang điểm xinh đẹp.
khuôn mặt đẹp.
Ba người này vừa đánh bài, vừa thi đua phi mị nhãn về phía chỗ ngồi tay trái.
Phía đó, cũng ngồi hai thanh niên hiện đại. Dáng người cao lớn giống nhau, đường văn áo sơmi trắng áo ghi lê đồng hồ bỏ túi vàng y nhau, nhưng nhìn kỹ, khí chất điệu bộ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Một vị trong đó ngồi bên cạnh xem cuộc chiến, trong tay kẹp theo một điếu thuốc lá, một chân đặt lên trên ghế dựa, vội vã ở đó vung tay múa chân.
– Bát điều! Ai, nhầm rồi, ngươi đánh tam đồng làm cái gì?! Rõ ràng bát điều đã thành bộ tuyệt, cái khác chắc chắn Tiểu Đỗ nắm trong tay!
Một vị đang đánh bài, vừa thấy liền nhã nhặn lịch sự giáo dưỡng lương hảo, hiển nhiên đã bị kêu la ồn không chịu nổi, không thể nhịn được nữa nói một tiếng.
tốt đẹp.
– Câm miệng, ồn nữa ngươi tự đến đánh.
Hoá ra khu vực nơi tòa kim ốc này của Lý Hổ, là chỗ quan to quý nhân tàng kiều ham mê, biệt thự lân cận liên tiếp. Lý Hổ ở nơi này không lâu sau, liền cùng với rất nhiều hàng xóm trong đó kết giao bằng hữu, thường xuyên cùng tụ nhau đánh bài.
Hắn có tính toán của hắn. Loại con hát, vợ bé, kỹ nữ, tuy rằng lên không được đài, nhưng tin tức lại linh thông. Kim chủ của những người này, người người đều là người có uy tín danh dự trong thành Bắc Bình, bát quái khi đánh bài, đó là con đường tốt nhất hắn hỏi thăm tin tức tin đồn bên ngoài.
Trong vòng này nữ nhiều nam ít, đàn ông cũng đều là loại mặt hàng như Tiểu Đỗ so đàn bà càng yếu ớt, vì thế Lý Hổ liền rất được hoan nghênh, ván bài ngày ngày đều là tràn đầy.
Tam thiếu gia từ trước đến nay luôn luôn quân tử rộng lượng, cũng không hỏi đến hắn qua lại tư nhân.
Hôm nay, hắn đến thăm Lý Hổ, gặp giữa lúc Lý Hổ vận may không thuận, thua rối tinh rối mù, liền lôi kéo hắn thay mình đánh hai ván, đổi vận may.
Ba người khác thấy hắn, liền giống như ruồi đầu xanh bỗng nhiên thấy thịt tươi, đồng loạt tinh thần đại chấn, chỉ quấn quít lấy hắn muốn đánh tiếp suốt, trên bàn bài là kiều thanh tiếu ngữ không ngừng.
tiếng dịu dàng, nói cười.
Một vị mặc bộ sườn xám sắc đỏ, là dì Ngũ của Vương Phó phòng Trưởng phòng cảnh sát, bà vừa yểu điệu đánh ra một bạch bản, vừa thần bí hề hề nói.
– Tôi nói cho mấy bà biết một chuyện mới lạ nè, nghe lão đầu nhà tôi nói, hôm kia, tàu vận chuyển chính phủ quốc dân chọn mua bị đánh cướp rồi!
Một vị nữ tử khác mặc sườn xám hoa li ti mềm mại nâng lên bộ ngực cao ngất của mình vỗ vỗ.
– Ây da da, cái này nguy rồi! Ở đâu ra cuồng đồ lớn mật như vậy, ngay cả tàu quân của chính phủ quốc dân cũng dám cướp?! Tam gia… Ngài nói có phải không…
Tam thiếu gia đang bận rộn xếp bài, nghe vậy liền cười với bà, phong độ phiên phiên gật gật đầu. Ngược lại Lý Hổ ở bên cạnh hỏi một câu.
– Có biết là bị cướp trên Tùng Châu cảng hay là ở dưới không?
Dì Năm liếc hắn một cái.
– Hổ ca hỏi thật là kỳ lạ, bị cướp chính là bị cướp, còn phân cái gì… ở trên ở dưới chứ?
Lý Hổ ra sức hút một hơi thuốc lá.
– Nếu tàu còn chưa qua Tùng Châu cảng, vậy cướp đi chính là súng thật đạn thật. Nếu qua Tùng Châu cảng… vậy chỉ sợ tới tay cũng chỉ có đồng nát sắt vụn thôi!
Tam thiếu gia cứ tự đánh bài, nghe vậy, liền xoay đầu thoáng nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.