*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Cầu Quý bưng chiếc hộp trong tay, chỉ cảm thấy nặng nề. Vào nửa năm trước muốn mua đồ bổ máu trăm năm ở trong Kinh Thành không hề khó, nhưng trong nửa năm này gần như đã bị hắn ta mua sạch sành sanh, còn muốn mua ở trong Kinh Thành này căn bản là có tiền cũng không thể mua được. Thiếu nữ trước mặt không biết đã âm thầm tiêu tốn bao nhiêu tâm tư mới lấy được cây thuốc này.
Thiếu nữ xuất thân không tốt, có người bỏ ra chút lòng tốt là tràn đầy cảm kích muốn báo đáp, lúc này trong ánh mắt đều là ý cười thỏa mãn.
Xuất thân... Ai có thể kiểm soát được xuất thân của mình chứ?
Con gái ngoại thất sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng nàng ta có lỗi gì đâu?
Trong lòng Cầu Quý nổi lên chút thương tiếc, giọng nói vốn đã ấm áp càng thêm mềm mại: “Ta sẽ sai người đưa cô về. Sau này nếu như gặp phải việc gì khó thì nhớ đến tìm ta.”
Lâm Dục cười ngượng ngùng: “Không cần đâu, ta tự về được. Hy vọng thuốc này có thể có tác dụng với phu nhân Thế tử, khiến nàng ấy sớm ngày khỏi hẳn.”
Nói xong thì lùi vào trong xe, người đánh xe quay đầu ngựa rời đi.
Mình đang gặp khó khăn mà còn thật lòng mong ước cho người khác, Cầu Quý cảm thấy cô gái này thiện lương, càng khiến người ta thương tiếc. Dặn dò tùy tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-cua-em-gai-bia-do-dan/3484610/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.