Mí mắt cô nhắm nghiền, muốn mở cũng không mở ra được, khó chịu làm lông mày nhíu chặt lại.
Vai cô không ngừng run lên, Uyên Ninh theo bản năng sinh tồn choàng tay lại với nhau ôm lấy hai vả vai để mong có thể không cảm thấy lạnh nữa. Vầng trán đổ rất nhiều mồ hồi, làm cho tóc ướt dính chặt lên da mặt, trông rất tiều tụy.
- Mẹ....
Trong cơn mê sảng, cô bất ngờ nhìn thấy mẹ, mẹ cô mặc một bộ quần áo rất đẹp, mái tóc đen dài xoã xuống, bước đến trước mặt cô dang rộng vòng tay.
- Đến đây mẹ ôm nào, Ninh Ninh của mẹ!
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, mẹ có thể cho con đi cùng với mẹ không?
- Đừng, con. Mẹ biết con rất mệt mỏi, nhưng hãy tin mẹ, rồi sẽ có người đến, yêu thương và chở che cho con. Đừng bỏ cuộc con nhé!
- Nhưng mà...mẹ, đừng đi mà...mẹ!
Mẹ cô nở nụ cười rất hiền hậu, đột ngột có một luồng ánh sáng cuốn mẹ đi mất. Cô cố dùng tay níu mẹ lại nhưng cuối cùng cũng bị tuột ra. Hình như cô khóc, nước mắt chảy ướt hai gò má, chóp mũi cay xè.
Uyên Ninh bừng tỉnh, cảm thấy đầu đau như búa bổ, mí mắt nặng trịch cố mở ra.
Cổ họng cô khô khốc, đau buốt. Trái tim trong lòng ngực không biết vì sao lại đập nhanh đến mức khiến cô khó thở, mồ hôi lạnh đổ ra nhiều hơn.
Bằng linh cảm của chính mình, Lục Khải Ưng cảm nhận được Uyên Ninh đang ở rất gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699550/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.