Thấy bọn họ đi rồi, Uyên Ninh không kiềm được vô thức lùi lại một bước, nhìn khung cảnh này thật giống lúc còn ở Sa Thiềm, trong phòng lúc đó cũng chỉ có cô và hắn, cũng chính lúc đó cô bị hắn giở trò.
“Cạch”, Lục Khải Ưng đẩy ghế đứng lên, trên người hắn chỉ mặc một chiếc sơmi và quần âu, hai khuy áo gần cổ không cài hẳn hoi càng tô đậm cho khí chất phong lãnh của hắn.
Mi tâm cô nhíu lại, thấy càng lúc hắn càng tiến về phía mình, lồng ngực cô vang lên tiếng chuông báo động.
Hắn vẫn không nói gì, bước ba bước đã áp sát được cô vào cánh cửa, muốn thoái lui cũng không còn đường nào. Người con gái này, năm lần bảy lượt thành công chọc giận được hắn, chống đối hắn, dường như bất kể lúc nào hắn không muốn cùng cô làm loại chuyện đó, cô sẽ không bao giờ tỏ ra sợ hãi.
- Có vẻ em rất thích gọi tôi là chú, hửm?
Mắt hắn cụp xuống nhìn chằm chằm đôi môi hồng đang mím chặt, thái độ lồi lõm với hắn, cảm thấy rất buồn cười.
- Tôi không biết là em cũng tình thú như vậy đấy. Thích như vậy, tối nay tiếp tục gọi cho tôi nghe đi.
Uyên Ninh nghe qua liền hiểu, cười khẩy một tiếng, sau đó hai tay đưa lên chống ngực đẩy hắn ra. Nhưng hắn vẫn đứng trơ trơ bất động, khoé môi còn cong lên rất chờ mong.
- Gu của tôi là tiểu thịt tươi, không phải trâu già.
Lục Khải Ưng híp mắt, tiếp tục ép cô dán lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699528/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.