Uyên Ninh quen biết Hàn Chính hai năm, mối quan hệ không mặn không nhạt, có thể nói mỗi lúc cô cần, anh ta đều sẵn sàng giúp đỡ cô. Vì được giúp đỡ khá nhiều nên cô có phần muốn báo đáp lại, hỏi thì anh ta chỉ muốn cô cùng anh ta về quê thăm bà một lần, lần đó không suy nghĩ gì nhiều cô liền đồng ý, trong nhà anh ta cũng không còn ai thân thiết ngoài người bà này cả.
- Cậu kể về tôi rất nhiều à?
Hàn Chính không biết vì sao lại im lặng, cứ nhìn nhìn cô rồi bẻ sang chuyện khác.
- Cậu không muốn đi cứ nói, tôi không ép!
- Cộc cằn với bà đây thì xác định nhé! Để cuối tuần đã, hiện tại tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu.
Anh ta chỉ nhướng mày, cô cũng biết tính tình anh ta thế nào, trực tiếp nói thẳng. Sau khi nghe xong Hàn Chính lại trầm mặc, nhìn cô chút rồi lại cúi đầu.
Cô khó hiểu nhìn thái độ của anh ta lúc này, chẳng phải trước khi cô đi còn rất vui vẻ hay sao, mới có nửa tháng cũng có thể thay đổi nhanh vậy à?
Bỗng chốc giọng nói xen chút không vui của anh ta cất lên, đồng thời anh ta cũng đứng dậy khỏi ghế, quăng cái lon rỗng vào thùng rác.
- Cậu học để xăm cho ai?
Uyên Ninh cũng không ngồi nữa, cô vừa đứng lên vừa nhìn tấm ảnh treo trên cao kia, chằm chằm một lúc.
- Học bao lâu thì mới có thể xăm lên da thật được vậy?
Không nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699508/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.