Đêm đó Lục Khải Ưng không đến tìm cô, cô cũng chưa nghĩ tới bản thân sẽ đối mặt với anh thế nào. 
Lúc xế chiều, cô có nhận được một tin nhắn qua hộp thư, cô biết đó là anh gửi, nội dung tin nhắn anh nói phải đi Thượng Hải hai ngày có việc, bảo cô đợi anh về sẽ đưa cô đi hẹn hò. 
Anh vừa về đến Bắc Kinh còn chưa ấm hơi người đã phải đi tiếp, từ lúc biết anh cho tới nay, cô không nghĩ rồi sẽ có ngày mình đặt tâm lo lắng cho một người như anh đến hết lòng hết dạ như vậy. Dẫu biết lời Ôn Duẫn nói chắc chắn có phần không chính xác, nhưng pháp luật thì làm sao chối cãi được, cô cả đêm cứ trằn trọc không tài nào ngủ nổi, nửa muốn hỏi thẳng anh điều đó có phải thật không, rằng anh có thật sự động tới ma túy hay không. 
Nhưng cõi lòng cô rất khó chịu, nếu như anh thật sự làm chuyện đó, việc bị Ôn Duẫn bắt bỏ tù là chuyện không thể tránh khỏi nữa rồi. 
Lúc trước, cô thầm ước anh càng cách xa mình càng tốt, thế mà bây giờ lại trái ngược hoàn toàn, lần này anh đi chẳng biết vì sao lại dấy lên trong cô nhiều bồn chồn đến vậy. 
Cô sắp phát điên đến nơi rồi. 
Đồng hồ vừa chuyển đến một giờ sáng kém năm, Uyên Ninh chẳng chịu nổi nữa bật dậy khỏi giường, khoác vào chiếc áo da bóng bên trong, bên ngoài mặc thêm cái áo dạ dài qua gối. Cô mò tìm điện thoại nhét dưới gối nằm rồi nhét vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699494/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.