Đến khi Uyên Ninh nhận ra bản thân vừa được Lục Khải Ưng cầu hôn rồi đeo nhẫn một cách lãng mạn ở toà Lâu đài Bunratty nên thơ và cổ kính ấy đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau. 
Khung cảnh ấy xuất hiện như một giấc mơ vậy! 
Thật ra mà nói, để được tịnh tâm và nhớ lại chuyện này, cô đã phải trải qua một đêm bị tên cầm thú kia trói lên giường dày vò, thậm chí là "ăn sạch sẽ." 
Giờ đây, cả cơ thể cô như bị băm ra thành trăm mảnh, nằm la liệt trên chiếc giường nhào nát, đầy lộn xộn. 
Trong thành trì kí ức của mình, cô mơ hồ nghe nhớ được những lời nói chân thành vô bờ bến..., và có chút xíu sến sẩm ấy của Lục Khải Ưng tối qua. Cô không biết là anh đã học lỏm từ ai mấy câu nói kia, tuy chúng được phát ra từ miệng anh nhưng lại giống được lồng tiếng hơn nhiều. 
Uyên Ninh cười tủm tỉm nhớ lại. 
[...] 
Đứng trên tầng cao và đồ sộ nhất của toà lâu đài, toàn bộ nơi này giống như chỉ còn lại anh và cô tồn tại vậy, trước mắt là bầu trời đêm trải dài vô tận, rải rác ánh sao, dưới thế gian là hai con người đang nhìn nhau lặng lẽ. 
Thực lòng cô nghĩ, Lục Khải Ưng muốn cho cô chứng kiến khoảnh khắc tuyệt diệu này thôi, và đơn giản là cùng nhau ngắm sao đêm, bởi vì sao ở đây rất nhiều và dày đặc. Như thể ban ngày trời chiếu nắng vàng rực rỡ bao nhiêu, thì khi đêm xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699465/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.