Mười năm sau khi Trịnh Uyên Ninh mất.
Ưng Ngụ Trạch dần dần giải tán, các tụ điểm quán bar, clup ở Las Vegas lẫn chuỗi nhà hàng cung ứng đứng tên cô cũng vì không có ai coi sóc mà xoá sổ.
Giỗ đầu tiên của cô, Lục Khải Ưng thi hành án.
Bốn năm sáu tháng tù giam.
Trong thời gian anh chấp hành án phạt, A Tống và A Tấn lần lượt quay về Na Uy, và Ý sinh sống. Kay, Mabi cũng tha phương ở nơi biệt xứ không thấy tâm hơi.
Vậy mà cái ngày anh được thả tự do, bọn họ lại như chưa từng có cuộc chia xa hội tụ lại một chỗ làm tiệc tùng đón anh về, người cậu ở Anh cũng bay qua ôm vai anh suốt.
Lục Khải Ưng ráng nán lại uống một vài ly, rồi lại trốn vào góc tường, nơi không có ai bắt gặp mà cầm trên tay tấm ảnh của cô, đôi mắt đỏ gay và cổ họng nghẹn ứ.
Mặc dù anh đã cố đè ém xuống nổi đau đớn này, nhưng đã mấy năm liền trôi qua, nó cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy, dằn vặt anh đến tê liệt đại não.
Cô đi, đứa nhỏ của hai người cũng đi theo cô.
Cuộc va chạm kinh hoàng đó chính là do Ôn Tào trốn ngục gây ra, sau khi cô bị tông chết, ông ta cũng chết tại chỗ trong xe.
Không nhớ khi đó anh đã làm gì.
À, thì ra là ôm thi thể cô cả một đêm dài...
Muốn dùng hơi thở của mình để sưởi ấm cho cô, muốn cho trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699456/chuong-70.html