Linh Lung đang làm việc nhận được điệnthoại khẩn cấp của bệnh viện vội vàng chạy tới bệnh viện,lúc đấy bác sĩđã lo lắng đứng ở ngoài bệnh viện.
"Thượng Quan tiểu thư!" Nhìn thấy Linh Lung chạy vào bệnh viện, hắn lập tức lớn tiếng kêu.
"Mẹ tôi sao rồi?" Cô thở không ra hơi hỏi,
"Bà tỉnh lúc nào?"
"Nửa giờ trước, một y tá phát hiện."
"Bây giờ thì sao?" Cô vội vả theo sát bác sĩ ở hành lang đi.
"Thượng Quan phu nhân đã hoàn toàn khôi phục thần chí. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Linh Lung không có nghe thấy câu "Nhưng mà" của bác sĩ, không thể chờ đợi muốn đi vào phòng bệnh, lại bị bác sĩ kéo lại.
"Thượng Quan tiểu thư!" Bác sĩ nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, "Có một số việc cô nhất định phải biết!"
Phát hiện ánh mắt nghiêm túc của hắn, trong lòng Thượng Quan Linh Lung dâng lên cảm giác xấu.
" Mấy năm qua thân thể của lệnh đường. . . . . . rất tệ. Phần lớn các cơquan cũng đã suy kiệt, nhất là tim. . . . . . Nếu như bất tỉnh , thânthể sẽ tổn hại không lớn, cũng có thể chống đỡ mấy tháng. Hiện tại độtnhiên tỉnh lại. . . . . . là hồi quang phản chiếu." (Người sắp chết tựdưng tỉnh táo....)
"Tại sao. . . . . . Tại sao không có ai nóicho tôi biết?" Linh Lung đôi môi run rẩy "Bà vừa mới vừa tỉnh lại! Tạisao có thể nói là hồi quang phản chiếu?"
"Chúng ta có nói qua cho Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-dau-tinh-yeu-tan-khoc/2086545/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.