Thanh ngẩn người nhìn tin nhắn của Duy trên màn hình chiếc Note sáu, ngắn gọn mà rõ ràng xúc tích: “Anh đợi em bên dưới nhé.”
Tuy ngoài mặt thì tần ngần nhưng trong lòng Thanh là chút gì nóng vội,thêm chút chờ mong lại có chút luống cuống. Chẳng lẽ chỉ như vậy là hẹnhò rồi đấy ư? Có phải hơi gấp gáp không nhỉ? Sáng nay đã cố gắng đi sớmđể tránh chạm mặt Duy, không ngờ vừa đến giờ tan tầm, anh lại tìm tớitận cửa. Ai dà, thật là đau đầu chết mất. Cái miệng làm hại cái thân,bộp chộp một tí là thành ra thế này đây.
Sau buổi tối đề nghị hẹn hò đó, dù hai người cùng nhau trở về Hà Nộinhưng có lẽ Duy đủ tinh tế để nhận ra Thanh đang ngượng ngùng lắm, nênrất phối hợp chỉ xách đồ giúp Thanh thôi, chứ không hỏi han gì cô, thậmchí anh còn tránh cả việc nhìn Thanh ấy chứ. Hôm nay anh đã cố tình dậysớm đợi Thanh để đưa cô đi ăn sáng, đi làm, vậy mà cuối cùng chưa kịpthấy bóng dáng, cô đã chạy mất dạng. Duy vừa thở dài vừa nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của Thanh vẫn đang sáng đèn. Cô gái da mặt mỏng này cóđịnh trốn anh đến nỗi làm việc quên đường về không đây? Anh thấy đúng là có khả năng này lắm ấy.
Đang tính đi lên tìm Thanh thì điện thoại Duy rung lên từng hồi. Mới chỉ liếc nhìn qua màn hình anh đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tuy vậy anhkhông hề có ý lảng tránh, Duy vừa nhặt chiếc lá bàng đỏ rụng dưới chânmình vừa bắt máy nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-cho-anh-thang/2952916/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.