Edward đối với nụ cười như thế quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mỗi một lần, vương hậu muốn nói với y chuyện gì, sẽ lộ ra nụ cười như thế, tỷ như năm đó bắt y sử dụng như thương, mượn y trào phúng tình nhân của quốc vương, ngăn cản quốc vương đem chức vị mà vương hậu đã ao ước trao tặng cho người nhà của vị tình nhân kia, lại như một đời trước, bảo y gả cho lão già kia, đổi lấy liên minh giữa 2 gia tộc. Edward có lúc hoài nghi vương hậu có từng đứng trước gương tập luyện qua nụ cười hay không, lẽ nào bà thật sự coi mình là người hòa ái dễ gần, hay là coi mình như lúc còn bé, chỉ cần thấy được nét cười của bà, cho dù là cười đến xảo trá tới cực điểm, sẽ vô cùng cảm kích ư?
“Chỉ chớp mắt, ngươi đã 22 tuổi.” Trên mặt vương hậu cứng nhắc từ ái, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như trời đông giá rét, bà cảm thấy tâm tình mình cứ hết một năm rồi một năm bên trong quyền lực đấu tranh bị hao mòn đến không còn một mống.
“Đúng thế.” Edward nói lại theo lời bà.
“Ngươi đã lớn như vậy, là thời điểm cân nhắc đến việc kết hôn.” Vương hậu đi thẳng vào vấn đề, “Hiện tại ngươi, có người thích chưa?”
Trong lòng Edward cười lạnh, lẽ nào nữ nhân này còn chờ đợi y nói ra “Chi bằng việc kết hôn của ta ngài cứ làm chủ đi” sao.
“Có.” Y liền hồi đáp như vậy, “Ta muốn cùng một người đi qua cả đời.”
Nụ cười vương hậu hơi ngưng lại, dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-vuong-quyen/1368655/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.