William có thể tới đây, còn phải nhờ Elizabeth hỗ trợ dời đi sự chú ý của Stephen, Elizabeth vẫn rất có ái tâm, rất thích chăm sóc con thú nhỏ này, hết thảy người hầu đối với Stephen thái độ đều tốt, Stephen cũng rất thích cô. Có Elie Sapphire trợ giúp, William rất thuận lợi nắm lấy cơ hội chạy ra ngoài.
Không phải hắn không muốn cùng đệ đệ mình sống chung một chỗ, chỉ là trạng thái hiện tại của vương trữ thực sự khiến người ta lo lắng, hắn từ trước cho tới nay chưa từng gặp qua Edward khổ sở, ngay cả lần trước khi bị đâm, cũng chưa từng biểu hiện ra nản lòng thoái chí. Điều này làm cho hắn không có cách nào yên tâm. Chỉ là Edward không cho phép người khác vào cửa, William cũng không trực tiếp làm trái mệnh lệnh, chỉ có thể chui vào chỗ trống hợp pháp, vào từ đường cửa sổ.
Trạng thái Edward so với hắn nghĩ tới còn bết bát hơn. Thời điểm ở đây có người ngoài, tốt xấu gì Edward còn có thể giả bộ một chút, mà khi y một người một chỗ, cả người như muốn sụp đổ, như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, mỗi một cơ bắp trên mặt đều lộ ra vẻ chán chường thật sâu, tần suất chớp mắt cũng làm cho người nhìn thấy uể oải.
Nhìn thấy Edward như vậy, William có chút dọa sợ rồi, chạy bước nhỏ đến bên sô pha ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của hắn, ngước đầu, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Edward ngồi dậy, sờ tóc của hắn, liền vươn tay muốn ôm hắn. William tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-vuong-quyen/1368638/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.