Khi Thẩm Dật Phàm tỉnh dậy thì Tiết Lạc vẫn đang trầm mình ngủ say. Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào áp vào ngực anh, cánh môi nhỏ hơi mấp máy, không biết là trong giấc mơ nhìn thấy cái gì mà vẻ mặt cô an tường đến lạ.
Thẩm Dật Phàm nhìn đến say mê, nghĩ đến vừa rồi kích động mà đòi hỏi cô quá nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên một chút tự trách. Cô mảnh mai như vậy, đột ngột tiếp nhận anh, anh lại là người không biết đủ, một lần lại một lần muốn cùng cô lên đỉnh ngọt ngào của ái tình. Cũng không biết cô có vì vậy mà buồn anh không đây?
Thật ra chuyện này cũng không thể trách anh được. Anh thương nhớ cô lâu như vậy, vấy vả lắm mới có thể ở bên cạnh cô, anh làm sao có thể khống chế chính mình đừng yêu thương cô được cơ chứ?
Thẩm Dật Phàm nâng tay vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của Tiết Lạc, đáy lòng dâng lên một niềm hạnh phúc vô bờ. Lạc Lạc à, lần này có được em, anh nhất định sẽ không bao giờ buông tay nữa. Anh cũng mong, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng đừng từ bỏ anh, mà phải nhớ, anh vĩnh viễn đứng ở bên cạnh em, làm hộ thuẫn cho em, bất kể điều em muốn có là gì, anh cũng sẽ dùng toàn lực mình tìm đến cho bằng được...
Thẩm Dật Phàm thở ra một hơi, dịu dàng hôn lên gò má mỗ mèo nhỏ nhỏ vẫn đang ngủ say kia, từ từ ngồi dậy, cẩn thận hết sức để không gây ra tiếng động đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-tranh-doat-nam-chu-cua-nu-phu-nu-chinh-mau-tranh-ra/3251761/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.