" Bác, để cháu thay bác đưa Lạc Lạc về!"
Âu Thần Dương liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ mềm yếu gục đầu vào lồng ngực bản thân rất thức thời vươn tay ôm lấy eo nhỏ mềm mại của cô. Một mặt lại làm ra vẻ bất đắc dĩ nhìn ba Tiết cùng mẹ Tiết đang bị xoay vòng vòng quanh các cuộc xã giao.
Ba Tiết khó khăn thoát khỏi một vài đối tác quan trọng của Tiết thị. Đôi mắt chạm vào Tiết Lạc đã say bí tỉ không còn biết trời đất gì kia lại là một trận đau lòng.
Nếu không phải hôm nay là bữa tiệc của Tiết thị, ông dù thế nào cũng phải bỏ qua để lo cho con gái...
Aiz... Aiz...
" Vậy phiền cháu vậy!"
" Dạ! Không vấn đề gì!"
Âu Thần Dương lễ độ cười, khom lưng bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn tiễn ba Tiết đi vào. Sau đó mới có thời gian quan tâm con mèo nhỏ lười biếng thích ăn trộm cá trong lòng.
" Lạc Lạc, em nói xem, vì sao mất trí nhớ lại khiến em dễ thương như thế này hả?"
" Ư..."
Tiết Lạc trong cơn say mơ mơ hồ hồ rên khẽ một tiếng. Nhưng đến mí mắt cũng không muốn mở ra, bẹt bẹt môi hồng tiếp tục dụi thật sâu vào lòng Âu Thần Dương.
Âu Thần Dương cười khổ một tiếng, làm ra vẻ cực kì bất đắc dĩ. Chỉ là, trong lòng lại đặc biệt hưởng thụ.
Từ sau khi Tiết Lạc mất trí nhớ, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường. Cũng rất thông minh và có chủ kiến. Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-tranh-doat-nam-chu-cua-nu-phu-nu-chinh-mau-tranh-ra/3251695/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.