Tiết Lạc vừa đi học về đến nhà thì bị mẹ Tiết hồ hởi kéo lên phòng thử đồ. Vẻ mặt bà lúc này thần thần bí bí lấy ra hơn mười bộ váy dạ tiệc đủ loại màu sắc. Thiết kế tinh sảo đến từng đường cắt may khiến cô không khỏi có chút cảm giác choáng ngợp. Không nhịn được nâng tay chỉ vào đống quần áo, mấp máy khoé môi để lộ ra bộ dạng vô cùng nghi hoặc.
Mẹ Tiết cười híp mắt hạnh xinh đẹp, cũng không lập tức trả lời thắc mắc của cô. Ngược lại nâng tay nhấc bộ váy màu đỏ tươi tựa như màu máu lên, hào hứng ướm thử trên người Tiết Lạc.
Tiết Lạc co giật khoé môi. Cô cúi đầu xuống nhìn bộ váy mẹ Tiết hết lời xuýt xoa ca ngợi. Trên đầu lập tức chảy xuống ba vệt hắc tuyến.
Bộ váy này là loại váy dạ hội. Chất vải tơ tằm tự nhiên được dệt tay vô cùng mềm mại. Váy bó sát, vừa vặn có thể ôm lấy từng đường cong quyến rũ tinh tế của cơ thể.
Tiết Lạc không khỏi liên tưởng đến lúc bản thân mình mặc lên bộ váy này. Sắc mặt vốn đã tối lại càng thêm ảm đạm.
Cô không biết gu thẩm mĩ trước đây của nguyên chủ thân thể này táo bạo đến mức nào. Nhưng cô quả thật không chịu được gu thẩm mĩ loại này.
Tiết Lạc tuy trước kia đã hai mươi bảy tuổi, cũng đã thuộc hàng quý phụ rồi. Nhưng thân thể này chỉ mới mười tám. Tiềm chất vẫn còn non nớt cùng ngây ngô.
Nếu như gượng ép mặc vào lễ phục quá quyến rũ. Không những không thể làm nổi bật vẻ đẹp nội tại, mà còn làm bên ngoài thô kệch, dung tục không chịu nổi.
Tiết Lạc thở dài một tiếng. Ánh mắt đảo xuống phần ngực áo trễ xuống phơi bày non nửa bộ ngực sữa cùng đường xẻ từ chân váy đến giữa bắp đùi rồi đem bộ váy thả xuống chỗ cũ. Cô không tin mẹ Tiết không nhận ra cô đối với loại đồ này không thích hợp. Mà là bà cố tình chọn lựa dựa theo sở thích của cô.
Có lẽ trước đây nguyên chủ thân thể này quá cố chấp. Khó khăn lắm mới có thời gian gia đình hoà thuận vui vẻ với nhau nên mẹ Tiết vẫn luôn cố gắng hoà thuận làm cô vui lòng.
Tuy rằng quãng thời gian vừa qua Tiết Lạc thể hiện vô cùng hoàn hảo. Nhưng trong cách nghĩ của mẹ Tiết thì bản chất là điều không thể nào thay đổi.
Chỉ là, bà không hề biết con gái bà đã sớm không còn là nguyên chủ mà thôi!
Tiết Lạc trước đôi mắt nhìn chăm chú của mẹ Tiết. Từ trong đống lễ phục lấy ra một bộ màu trắng vô cùng tinh tế. Chất vải vẫn là tơ tằm dệt tay mềm mại. Nhưng không hở hang như bộ đồ đỏ tươi vừa rồi. Ngược lại còn mềm mại đáng yêu, rất hợp với lứa tuổi của cô.
Đường may bó sát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Thoạt nhìn quyến rũ nhưng vẫn không mất đi phần tế nhị, e ấp.
Chân váy uốn thành từng nếp bồng bềnh như một đoá hoa tuyết dập dìu rũ xuống gót chân. Mỗi bước đi sẽ khiến đoá hoa lên xuống nhè nhẹ nổi bật dáng người linh động, thoải mái.
Điều Tiết Lạc thích nhất ở thiết kế này chính là đơn giản mà không đơn điệu. Thoạt nhìn thì cảm thấy tương đối bảo thủ nhưng lại không mất đi sự cao quý.
Lại nói, vẻ đẹp của thân thể này có thiên hướng cổ điển mị hoặc nên lựa chọn này đúng là tốt nhất, tựa như tiên nữ giáng trần vậy.
Tiết Lạc híp mắt thích thú nhìn điểm nhấn là mười lăm viên rubi màu xanh dương đính ở trên cổ áo. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ Tiết thật vui vẻ nói.
" Mẹ, con muốn cái này!"
Mẹ Tiết tận mắt nhìn Tiết Lạc chọn bộ đồ kia không khỏi hơi mở to mắt mang theo ngạc nhiên thoáng qua. Sau đó liền không ngừng gật đầu khen tốt vài tiếng.
Trong lòng lúc này đặc biệt chép miệng, âm thầm cảm khái.
Con gái quả nhiên thay đổi a!
" Mẹ, có dạ hội sao?"
" Ừm! Hôm nay Tiết thị có dạ tiệc thường niên! Con gái, nhất định phải xinh đẹp mới được!"
Mẹ Tiết thu lại những bộ váy còn lại, quả quyết đưa hết cho Vân quản gia đem đi trả lại. Bà cảm thấy con gái thay đổi rất tốt, cũng không cần phải dùng những loại đồ như thế này nữa!
Con gái bà vốn đã xinh đẹp, thẩm mĩ hiện tại lại càng thanh lịch đáng yêu. Quả thật là điều bà cầu được ước thấy đi!
Tiết Lạc nghe nói đến dạ tiệc thường niên thì hơi nheo mắt lại. Não bộ ngay lập tức hoạt động đưa ra những thông tin liên quan tới dạ tiệc thường niên của Tiết thị trong tiểu thuyết nhưng lại không tìm ra được gì.
Nếu như đây là một chi tiết ngoài tiểu thuyết thì quả thật là đáng lo. Vì cô không biết cái gì đang chờ đợi bản thân mình.
Theo như Tiết Lạc biết, Đông Phương Linh mặc dù bình thường giả trang đơn giản yếu đuối. Nhưng cô ta lại đặc biệt chú ý đến những bữa tiệc đến từ giai cấp thượng lưu như thế này.
Cũng không thể trách được, ai bảo tình huống như vậy là cơ hội để thể hiện hình tượng tốt nhất trước mặt các nam chính đây?
Tiết Lạc cười nhạt một tiếng. Bình thường trong những tình huống như thế này Đông Phương Linh luôn thể hiện rất tốt. Hình tượng vừa xinh đẹp, thông tuệ lại hiền lành.
Mà để làm nổi bật những tính cách đó chỉ có thể là tìm kiếm ra được một viên đá kê chân đủ nổi bật. Có thể đủ cho cô ta nhún một cái liền bay lên một tầng cao mới.
Không thể không nói, Tiết Lạc trước đối với lĩnh vực làm đá kê chân hoàn thành luôn vô cùng xuất sắc. Nên Đông Phương Linh thường rất ưu tiên cho cô.
Sự thật là từ trước tới nay cô ta luôn rất thành công. Nhưng bây giờ cô sớm không còn Tiết Lạc kia. Bảo cô làm đá kê chân cho cô ta? Đừng có vọng tưởng!
" Mẹ, mẹ có chuẩn bị đồ cho Đông Phương Linh không?"
" Dĩ nhiên có!"
Mẹ Tiết nghe Tiết Lạc hỏi có hơi ngẩn ra nhưng vẫn không nhanh không chậm gật đầu trả lời. Tuy rằng bà không thích Đông Phương Minh Nguyệt lập mưu với chồng mình. Nhưng Đông Phương Linh vô tội, bà dù không thích cũng sẽ không gây khó khăn cho cô ta.
Tiết Lạc nghe vậy cũng rất hài lòng gật gật đầu. Nụ cười trên môi xinh đẹp từ từ hé lộ đầy ẩn ý. Cô từ trước đến nay đều rất có nguyên tắc. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người đã phạm ta, liền đừng trách ta độc ác.
Tiết Lạc cũng không ngây thơ tin rằng Đông Phương Linh vì cô thay đổi mà thông minh không đụng vào cô. Cô ta sinh ra làm nữ chính vốn là tiểu cường đánh mãi không chết. Cô vẫn còn muốn chờ xem cô ta muốn làm ra chuyện tốt gì đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]