Không đến ba ngày, bệnh của Từ Man đã khá hơn, trong lúc đại ca và nhị ca đến thăm nàng cũng báo cho nàng biết, Gia Cát Sơ Thanh saukhi miệng vết thương khép lại, ngay ngày hôm sau đã lặng lẽ rời khỏithôn trang của phủ công chúa, chẳng biết đi đâu. Đại ca còn cố ý saingười đến phủ Gia Cát tìm người, lại được cho hay là Gia Cát Sơ Thanh ra ngoài buôn bán, đã đi được một đoạn thời gian rồi. Như thế xem ra, sợlà Gia Cát Sơ Thanh vẫn chưa trở lại phủ nhà mình, rất có thể là đã rờikhỏi Kiến Khang, tiếp tục việc phải làm trước đó.
Vì thế, trong lòng Từ Man đối với cữu cữu có xíu xiu không hài lòng, đếncùng là chuyện lớn tày trời gì, mà bắt một đứa bé từ năm mười tuổi đã ởbên ngoài không ngừng lăn lộn đến nay, còn không biết trong lúc đó vàilần suýt đem mạng bồi vào cũng nên.
Tuy nhiên, mặc dù Đại trưởng công chúa đã ngăn trở viện của Từ Man nằm ngoài vùng ảnhhưởng của tin tức trong cung, cũng không có nghĩa là người đến thăm bệnh đều hiểu dụng tâm của nàng.
Vì thế, đương lúc Từ Man nằm trên giường muốn rụng rời xương cốt, Gia Cát Mỹ Yên một mình mangtheo nha hoàn đến thăm bệnh, vừa vào cửa, liền xua người trong phòng ra, bộ dạng muốn nói lại thôi nhìn Từ Man.
Từ Man bịnàng nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì, đành phải mở miệng hỏi: “Ngươi saothế? Mọi ngày nhanh nhảu lắm mà, hôm nay sao lại ấp a ấp úng.”
“A Man, hôm đó… sau bữa tiệc, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127503/quyen-3-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.