Phò mã hômnay không mặc quan bào, mà một thân trường bào gấm tứ xuyên, sắc mặt hơi tiều tụy song lưng vẫn thẳng như trước, bước đi vững vàng bình tĩnh,hai mắt hơi rũ xuống nhưng con ngươi vẫn nhìn thẳng, quả là toàn thânchính phái.
“Vi thần Từ Văn Bân khấu kiến hoàng thượng.” Vén áo mà quỳ, tư thế chính trực, tự có một phen khí khái.
Hoàng đếnhìn hắn một cái, thầm khen ánh mắt a tỷ nhà mình độc đáo, miệng lạinói: “Từ Văn Bân, ngươi đã biết tội của mình chưa.”
Từ Văn Bân dập đầu, kính mà không hèn, không chút mảy may kinh hoảng nói: “Thần không biết.”
Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Ngự sử quỳ ở một bên đã cướp lời, chỉ trích: “Từ VănBân lớn mật, ngươi rõ ràng là con trai của tội thần Trang Thành, dám lừa gạt thánh thượng và cả công chúa, tội ác tày trời!”
Từ Văn Bân không cử động, cũng không nói. Ngược lại Hoàng đế bị cướp lời không hài lòng nhíu nhíu đầu mày.
Một con cháu hàn môn vừa được tấn chức của Phái Cách Tân, cũng ôm quyền bước lên,cúi đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này là vu khống, chẳng qualà lũ tôm tép nhãi nhép nào đó bôi nhọ rường cột nước nhà, không đángtin ạ.”
Hoàng đế vừa muốn gật đầu, một người trong Phái Bảo Thủ cũng đi ra, khom người ômquyền nói: “Không có lửa làm sao có khói, vả lại Từ gia cũng không thểchứng minh Từ Văn Bân đích xác là con cháu nhà họ Từ.”
“Nay Từ lãobệnh tình nghiêm trọng, cũng không thể đến giải thích ngọn nguồn.” Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127488/quyen-3-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.