Trong sân im ắng, Từ Man đoán bất luận là Thục Mẫn, Đại hoàng tử hay là Hoàng TúOánh, sợ là đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, lúc này nếu thực sự có người đivào, khẳng định là không thoát khỏi liên can đến Đại hoàng tử hoặc làHoàng Tú Oánh.
“Có aikhông?” Một giọng nam trưởng thành xa lạ, dường như còn mang theo bấtan, Từ Man tựa vào phía sau cửa, tinh thần khẩn trương cao độ.
“Quận chúa, ta vào nha!” nam tử kia dường như đã tìm đúng phòng, dùng sức đẩy cửa ra.
Từ Man không còn màng gì nữa, nhân lúc nam tử kia tiến vào trong tầm mắt hắn lập tức tối lại, nàng tiến lên vài bước, nhảy lên dùng cánh tay giáng một đònthật mạnh sau gáy hắn ta, lại dùng một tay còn lại xiết chặt túi thơmchứa thuốc mê, tức khắc bồi thêm vào. Bất quá có lẽ do vận khí Từ Mankhông tệ, mấy năm nay luyện công phu cũng không uổng công, cũng có thểlà độ sáng tối giữa trong và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, mới khiếnnam tử kia bỗng chốc dại ra, bị Từ Man đắc thủ.
Mắt thấy nam tử kia té phịch xuống đất. Từ Man lại đợi một lát sau mới đi qua, lấytay chọc chọc, thấy không có phản ứng gì, mới hé rèm cửa sổ xem thử mộtchút. Chỉ thấy nam tử này, tuổi ước chừng hơn hai mươi, tướng mạo bìnhthường, mũi thẳng miệng rộng, hai mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ,chỉ là trên chóp mũi hắn ta có một nốt ruồi đỏ, khiến người khác nhìnsao cũng thấy quái quái.
Tiếp theolại nhìn lên người hắn, Từ Man vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127483/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.