Chuẩn bịsuốt nửa tháng, cho dù Hoàng đế vẫn chưa hài lòng, nhưng thời gian không đủ, hắn lại không dám trách cứ Tần thái mỹ nhân đến gần ngày mới chịubày yến tiệc, chỉ thầm oán trách hai câu với tỷ tỷ, khiến Đại trưởngcông chúa cười hắn tính trẻ con, còn chưa trưởng thành.
Dẫu sao thân phận của Tần thái mỹ nhân khác với những tần phi khác của tiên hoàng,bà cùng tiên hoàng hậu quan hệ hòa hợp, vả lại trước đây sau khi tiênHoàng hậu qua đời, bà cẩn thận chăm sóc hai đứa con của tiên hoàng hậu,bằng không hai người họ không biết có thể lớn lên hay không, nhưng tuyệt đối sẽ chịu không ít khổ. Cho nên Đại trưởng công chúa và Hoàng đế đềurất kính trọng bà, tương tự, người trong hậu cung đối với bà nịnh nọt bợ đỡ liền càng nhiều, hiện tại là ngày mừng thọ Tần thái mỹ nhân, đám hậu phi ngày thường gần như không được nhìn thấy lão nhân gia bà, đều muốnnhân cơ hội này, được lão bà bà để mắt tới, để cho con đường trong hậucung của mình có thể càng thuận lợi suôn sẻ, thậm chí có thể một bướclên trời.
Từ Man sángsớm đã thức dậy, sau khi tắm rửa xong mặc vào chiếc áo váy thêu chimtước đùa trăm hoa màu nhũ đỏ bạc đã chuẩn bị từ tối hôm trước, bởi vìmàu sắc váy rực rỡ, chim tước hoa cỏ rực sáng trông như thật, thoạt nhìn mang đầy tính tốt lành, hoa mỹ phóng khoáng. Chiếc váy này vốn là lúctrước Đại trưởng công chúa đặc biệt đặt may cho nữ nhi, hôm nay đã đếnlúc dùng.
Tô phấn vẽmày, Từ Man giống như một nụ hoa đang chớm nở còn đượm những giọt sương, không trang điểm cũng toát lên vẻ kiều diễm quyến rũ, so với một cô gái mới lớn thanh tao như Hoàng Tú Oánh thì hoàn toàn bất đồng. Quét nhẹlớp phấn mắt, khẽ nhấp son môi, Từ Man được trang điểm qua dường nhưtrông còn lớn hơn vài tuổi, hơn nữa nàng phát dục sớm, bây giờ vóc dángphổng phao, trong non nớt lại mang theo một tia gợi cảm, cũng thực xemnhư là một vị tuyệt đại giai nhân.
Trang điểmxong, hôm nay chải búi tóc Song hoàn vọng tiên*, trông vừa hoạt bát, lại có tiên khí, nhưng để phù hợp với buổi thọ yến, lại đội một bộ trangsức ruby khắc hoa bằng vàng ròng, ngắt hoa cỏ được mùa, điểm xuyết rảirác trên búi tóc, cuối cùng còn dán lên trán một đóa hoa đào, vừa phúquý lại không mất đi vẻ đáng yêu. (hình)
* Song hoàn vọng tiên:
Chờ mangxong những trang sức linh tinh, Từ Man kiểm tra lại quà mừng thọ củamình, mấy năm nay thời gian nàng ở trong cung không ít, Tần thái mỹ nhân lại thập phần quan tâm chăm sóc nàng, cho nên tình cảm bà cháu rất tốt. Quà mừng thọ này nàng đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, là chuỗi Phậtđeo tay màu sáp ong đã được chùa Hồng Giác Tự khai quang, tuy giá trịkhông tính là cao, nhưng chuỗi hạt luôn là vật của người già, lại đượcđại sư khai quang, đối với một lão nhân gia như Tần thái mỹ nhân hẳn làsẽ là lễ vật rất thích hợp.
Cả nhà TừMan đi rất sớm, dù sao cũng là chúc thọ trưởng bối, hơn nữa hôm nay cònđến không ít mệnh phụ chúc mừng, Đại trưởng công chúa lớn tuổi nhất, tất nhiên là phải bồi ở bên cạnh Tần thái mỹ nhân.
Vào cung,nam tử không được vào hậu cung, sau khi đại ca Từ Hải Sinh thỉnh anHoàng hậu xong, đi ra điện Ngọc Đường của Thừa Đức cung tụ hội với phụthân Từ Văn Bân, chuẩn bị chờ Hoàng đế triệu kiến.
Mà Từ Mancùng mẫu thân lại cùng Hoàng hậu đi đến Vĩnh Xuân Cung thỉnh an Tần thái mỹ nhân. Bất quá trước đó, Thục Thận, Thục Viện, Thục Mẫn và Thục Giacùng tần phi của các cung cũng đã đến thỉnh an. Tất cả mọi người đềuxiêm y lộng lẫy, nhưng trong nhóm công chúa ngoại trừ Thục Thận đã quacập kê, nên chải búi tóc xoắn ốc đơn[1] ra, những người còn lại hoặc là xoắn ốc đôi[2], hoặc là búi tóc thiên nga sải cánh [3], đều vẫn ăn mặc như tiểu cô nương.
[1] búi tóc xoắn ốc đơn: đơn loa kế
2] xoắn ốc đôi:
[3] thiên nga sải cánh: kinh hộc kế
Vì đều lànhững cô bé tuổi xấp xỉ nhau, Đại trưởng công chúa cũng không tiện giữkhư khư nữ nhi, Từ Man liền cùng Thục Gia chậm bước lại, tán gẫu chútchuyện khuê phòng.
Từ Man thấymới một đoạn thời gian không gặp, Thục Gia cư nhiên đã có khuynh hướnggầy đi, không khỏi tò mò hỏi: “Sao trông ngươi gầy đi, có chuyện gìsao?”
Thục Gia ủykhuất bĩu môi, như thể hiếm khi tìm thấy một đối tượng để dốc bầu tâm sự vậy, liền đem chuyện mẫu thân trong khoảng thời gian này ép nàng bỏ đồăn vặt như thế nào, rồi bảo ma ma giáo dưỡng quản giáo sít sao ra sao,kể ra hết một lèo, chỉ là sau khi nói xong, lại theo thói quen ngoảnhđầu nhìn lại hàng ngũ phía sau, chỉ sợ mẫu thân phát giác, khiến Từ Manbật cười. Song, Từ Man cũng có thể hiểu được, năm nay Thục Thận khẳngđịnh là phải định phò mã rồi, bằng không cho dù Hoàng đế không vội, Trần gia cũng sẽ không sống yên ổn, mà theo gót Đại công chúa xuất giá,những công chúa tiếp theo đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, sợ làGiang lương nhân cũng thấy đến lúc phải quản thúc con gái nhà mình mộtchút mới được, đặng chờ xuất giá.
“Sao gần đây không thấy ngươi vào cung?” Thục Gia kết thúc tràng than vãn, cũngkhông trông cậy vào Từ Man có thể nói giúp mình, bèn lôi kéo nàng, rachiều quan tâm hỏi.
Từ Man không thể nói là vì tránh mặt Đại hoàng tử, đành phải nói: “Mẫu thân ghét bỏta châm tuyến không tốt, nếu là ở trong Cung học, sợ ta lại làm biếnglừa cho qua, bèn tìm sư phụ ở nhà bắt ta học, lúc nào cũng ở dưới mắt,không lười được.”
Thục Giatrước nay luôn đơn thuần, liền cũng tin, chút ủy khuất ban đầu đều biếnmất, ngược lại đồng tình nói với Từ Man: “Nhà chúng ta như vậy, giỏichâm tuyến để làm gì, sau này cũng đâu cần tự mình động thủ chuẩn bịđâu? Cô mẫu (bác) làm vậy nghiêm khắc quá rồi.”
Từ Man cười cười, cũng không nói gì, nàng đã lấy lão nương ra làm lá chắn, cũng không thể nói xấu sau lưng lão nương được.
“Lưu tỷ tỷ, y phục của tỷ tỷ thật là đẹp mắt, là kiểu đại ca ta đặc biệt chọn cho tỷsao.” Phía sau Thục Gia, Thục Viện đang lôi kéo một vị thiếu phụ chảibúi tóc linh xà, đắc ý dào dạt nói xong, còn thường xuyên liếc nhìn vềphía Từ Man.
Mặc dù TừMan chả thèm quan tâm, nhưng khi Lưu Kim Thoa kia dùng ánh mắt như đangnhìn tình địch nhìn nàng, thật sự muốn phun một ngụm máu, rốt cuộc ThụcViện và Lưu Kim Thoa kia từ chỗ nào nhìn ra là mình thích Đại hoàng tử?Vì sao lúc nào cũng dùng ánh mắt “ngươi là nữ nhân xấu xa” nhìn mìnhchứ, sợ đoạt mất đại ca và trượng phu của họ à. Thật không biết ánh mắtcủa họ bị gì, thứ hàng như Đại hoàng tử kia, có cái gì đáng giá cho nàng giành giật chứ.
“Có vàingười ấy à, không tự mình hiểu lấy, rõ ràng là hạng người xảo quyệtkhông tốt, còn cứ sáp tới người khác.” Thục Viện liếc xéo Từ Man mộtcái, rất là khinh thường, đoạn lôi kéo Lưu Kim Thoa đi lên trước, nhưnglúc đi ngang qua Từ Man, Từ Man rõ ràng nghe thấy Thục Viện thấp giọngđầy oán giận nói: “Thật không biết đại ca ta thích ngươi cái gì!”
Từ Man kinhngạc nhìn Thục Viện đi lên trước mình, cũng không muốn làm rõ nàng tanói thế là có ý gì, có điều ánh mắt Lưu Kim Thoa nhìn nàng càng trở nênbất thiện.
Những ngườivô vị trước nay Từ Man chả thèm để bụng, Từ Man nghĩ bụng liền bỏ qua,ngược lại đem lực chú ý đặt ở trên người Thục Thận và Thục Mẫn. Lần nàyThục Mẫn thế mà không nhằm vào chính mình, chỉ nhanh chân theo sát sauThục Thận, rất dè dặt, mà Thục Thận cũng không có gì khác thường, tuyđang trò chuyện cùng một vài tần phi, nhưng vẫn ôn hòa nhỏ giọng tròchuyện cùng Thục Mẫn như cũ, chỉ chốc lát sau, Thục Mẫn liền lộ ra tươicười.
Từ Man quayđầu lại, đến là bội phục khả năng nhẫn nhịn của Thục Thận, nàng rõ ràngđối với thế tử Trường tín hầu ở tình thế bắt buộc như vậy, nhưng lúc đối mặt với Thục Mẫn – theo tin đồn là người thế tử Trường tín hầu thích,lại vẫn có thể khéo léo hào phóng như thế, thật giống như một vị tỷ tỷtốt yêu thương muội muội hết mực, xem mọi thứ đều không quan trọng bằngtình thân. Khả năng nhẫn nhịn của nàng ta, không phải thứ người bìnhthường làm được.
Mọi ngườichậm rãi đi vào Vĩnh Xuân Cung, ngoài cung đã tụ tập không ít mệnh phụvà cả nữ tử thế gia, trong đó còn có vài vị thư đồng trong Cung học, Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên cũng có ở trong đó, chỉ là không thấy bóng dángHoàng Tú Lệ, chuyện của Nhị cô đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, e là có một khoảng thời gian sẽ không gặp được nàng ấy rồi.
Từ Man vàThục Gia đi qua, rất nhanh, những cô gái ngày thường giao hảo đều vâyquanh tới, Từ Man nghiêng đầu nhìn lại, Hoàng Tú Oánh cũng đi tới bêncạnh Thục Viện, không biết hai người họ nói gì đó, cười đến rất là vuivẻ. Ngay sau đó, Hoàng Tú Oánh ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìnTừ Man. Trong lòng Từ Man căng thẳng, nụ cười kia thật sự là có chút quỷ dị khó hiểu.
Đè nén nghihoặc trong lòng, Từ Man quay đầu nói mấy câu cùng các cô nương, liền ởtrong ánh mắt mẫu thân, cùng Thục Gia đi vào Vĩnh Xuân Cung, về phầnnhững người khác, không được Tần thái mỹ nhân triệu kiến thì không đượcvào cung.
Hôm nay làthọ thần của Tần thái mỹ nhân, trông cả người bà lên tinh thần hơn mọingày, trên người vận một bộ thâm y vạt chéo màu hồng nhạt thiên thọ thêu vàng, ngược lại làm nổi bật lên dáng vẻ vừa mộc mạc vừa cao quý ungdung của mọi ngày, trên búi tóc cài cây trâm Thọ quy ngọa bích bằng ngọc bích, hẳn là do công chúa Hòa Húc tặng, lúc trước Từ Man từng xem qua, trân quý phá lệ bắt mắt.
“Thỉnh an di bà, cung chúc di bà phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn.” Từ Man chờ nhóm công chúa hành lễ xong, mới đi qua, ôm lấy cánh tay Tần thái mỹ nhân,nhu thuận nói.
Trước nayTần thái mỹ nhân luôn yêu thương Từ Man, vuốt búi tóc của nàng, nói:“Hôm nay là ngày vui, cô nương đúng là phải trang điểm như vậy, con ngày thường cũng quá tùy ý rồi.”
Từ Man cười hì hì, tinh ranh phản bác: “Vâng ạ, di bà ngày thường cũng quá mộc mạc rồi, ăn mặc như vậy mới trông phú quý đấy ạ.”
Tần thái mỹnhân bị nàng chọc cho bật cười, không ngừng nói nàng là một con quỷ nhỏhẹp hòi, bảo nàng về sau đừng đến Vĩnh Xuân Cung kiếm cơm ăn nữa. Chungquanh một đám tần phi cũng hùa theo, trong lúc nhất thời khiến không khí nhộn nhịp hẳn lên.
Người trongnhà chào hỏi nhau xong, Hòa Phong cũng vội vàng đến, lần này nàng đến có dắt theo hai đứa con trai vào cung, thằng bé kia đang ở độ tuổi tò mò,Từ Man chờ một nhóm cô nương sáp tới, muốn đi chọc thằng bé đáng yêu kia một chút, ai ngờ, thằng bé vừa được đặt xuống, đã bị công chúa Hòa Húcôm đi, khiến Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa cười nhạo một lúc.
“Cho bọn họvào đi.” Nhân lúc cao hứng, Tần thái mỹ nhân cũng không phải người thích sĩ diện, cũng không nên để cho những người đến chúc thọ đợi mãi ở bênngoài, bèn tuyên triệu họ tiến vào cửa cung, an bài tiến vào trong điện, tiếp theo lại cho ma ma bên người tuyên vài vị mệnh phụ lớn tuổi, khicòn trẻ từng có qua lại, nay đã già đi, cũng có thể tụ họp trò chuyệnmột chút.
Chờ nhómmệnh phụ được tuyên vào, Từ Man và Thục Gia đã rút qua một bên, thờiđiểm này không cần đám tiểu bối các nàng góp mặt, các nàng chỉ cần trốnmột bên ăn điểm tâm, uống trà, rồi đợi một lát dâng quà mừng thọ lênxong, là có thể đi tìm đám người Chu Hoàn chơi đùa rồi.
Có điều,trong lúc chờ, Từ Man luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng mỗikhi nàng quay đầu nhìn xung quanh, lại không có chút mảy may dị thườngnào. Nghi ngờ, nàng âm thầm cảnh giác, lại phát hiện Thục Mẫn đang nhìnmình thật sâu, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, không có cămhận cũng không có chán ghét của trước đây, nhưng Từ Man cảm thấy, ánhmắt như thế so với trước kia còn đáng sợ sợ.
“Nghe nói An bát tử sắp không qua khỏi, chỉ là gần đây sắp đến mừng thọ của Tần thái mỹ nhân, tin tức này không tiện truyền ra ngoài.” Từ Man nghe Thục Giabên cạnh nói như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]