Từ Man đứngngoài cửa phòng Gia Cát Sơ Thanh, có chút ảo não sao mình nhất thời nóng nãy bỏ chạy đến đây, rõ ràng không muốn dính dáng nhiều quá, lại khôngbiết cớ sao, chỉ cần nàng bắt đầu chậm rãi cách xa Gia Cát Sơ Thanh, là y như rằng sẽ luôn có những chuyện không thế này thì cũng thế kia, làmcho bọn họ lại dây dưa một chỗ.
Có điều,hiện tại không phải là lúc đấu tranh tư tưởng, Đại cô mất đột ngột, TừMan mặc dù không đến mức cực kỳ bi thương, nhưng cũng đau lòng, tuy giữa nàng và đại cô vẫn không dễ gần nhau, nhưng con người đâu phải cỏ cây,nào có thể vô tình. Dẫu sao Đại cô cũng là người thân của nàng, cũng đãquen biết nhau một thời gian dài.
Gõ cửa phòng, Từ Man thầm hít sâu một hơi, cất tiếng nho nhỏ kêu: “Tiểu ca ca, muội là Từ Man, muội vào được không?”
Sau một lúclâu bên trong vẫn không lên tiếng, Từ Man cắn môi, nhíu mày, sau đó đợimột lát, mới nói: “Muội chỉ muốn vào gặp huynh một chút được không,huynh để muội vào gặp một chút, gặp xong rồi sẽ đi.”
Sau lưng TừMan là quản sự lớn nhỏ còn có ma ma nha hoàn trong phủ, Đại cô phụ mặcdù bi thương, nhưng trong phủ vẫn còn một đống chuyện cần hắn xử lý, hai ngày nay hắn luôn ở bên ngoài, vừa hay tin liền cấp tốc chạy về, trướckhi Từ Man tới, hắn cũng đến được tầm một chén trà, lại vội vội vàngvàng chạy đến phòng khách.
Từ Man đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ, không biết vì sao Từ Man chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127466/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.