Trời mùa hènóng kinh dị, đặc biệt là thời tiết ở Nam Kinh, ngay cả nhựa đường bênngoài cũng sắp bị nóng chảy đến nơi, đi trên đường, dường như còn có thể nhìn thấy khoảng không khí bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, bốc lênnhững làn khí nóng rát vặn vẹo. Hôm nay, đáng lý ra Từ Mãn được nghỉ,nhưng đương lúc trốn trong phòng mở điều hòa mát mẻ, hưởng thụ giấc ngủtrưa hiếm có thì lại nhận được điện thoại từ lãnh đạo trực tiếp. Khôngcòn cách nào, cô đành lưu luyến không rời mà thay quần áo, tắt điều hòa, cầm chìa khóa xe đạp ra khỏi nhà.
Từ Mãn trước giờ là một người cực lười biếng, từ nhỏ đến lớn cô chỉ muốn được làmngười bình thường, phàm là việc gì đều theo số đông, chưa bao giờ hiếuthắng giành giật với ai. Cho nên từ một ngôi trường tiểu học bìnhthường, lên một trường cấp hai bình thường, rồi lại học cấp ba ở mộtngôi trường bình thường, cuối cùng thi vào một trường đại học trungbình, cầm tấm văn bằng với thành tích trung bình, thực tập ở một công ty bình thường rồi đi làm đến bây giờ.
Cũng bởitính cách lười biếng lại ngại phiền phức này của cô, mà ở trong công tymới bị người ta xem là dầu cù là* mà sai bảo. Ai bảo cô việc lớn khamkhông nổi, chỉ có thể làm việc nhỏ chứ. Cũng được cái cô có tính cách dễ chịu này, tuy nói việc làm thì có nhiều chút, tiền lương cũng ít chút,nhưng cả công ty phần lớn đều quan hệ không tệ với cô, rãnh rỗi cũnggiúp đỡ một tay, hơn nữa bản thân cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127396/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.