" Để Hà ở lại bên mình chính là cách để trấn giữ con quỷ gian xảo đó, nhưng Hà cũng không phải là không phòng bị, ả ta vốn đã cấu kết với tên họ Ngô đó để giả chết."
Thiên Hữu bất ngờ thốt lên.
" Sao cơ lão ta còn sống?"
" Không chỉ sống lại còn đe doạ và tống tiền phu nhân Trịnh nữa cơ"
Thiên Hữu tiếp nhận quá nhiều thông tin gây sốc cùng một lúc, nên hắn ngồi gục xuống xoa xoa đầu. Thế nhưng Bác Minh đột nhiên hỏi.
" Cháu thích con bé ở điểm gì? Cháu yêu con bé thật lòng sao?"
Thiên Hữu châm chú ngồi suy nghĩ, Bên ngoài Trà cũng tò mò, đợi chờ câu trả lời của hắn.
" Lúc đầu cháu lấy cô ấy vì thương hại cô ấy, sau này thì lại xem cô ấy như em gái, nhẹ nhàng mà dỗ dành "
Nói xong hắn ngừng lại chần chừ một lúc lâu, Thanh Trà nghe đến đây cũng đã đủ biết thân phận bản thân đang ở đâu rồi. Cô đau buồn mà rời đi. Nhưng cô lại chưa kịp nghe hết phần sau của đoạn hội thoại.
" Lúc đầu cháu nghĩ là vậy, sau này lại cảm thấy yêu cô ấy nhiều hơn, và muốn che chở cho cô ấy thật tốt. Không biết từ bao giờ đã yêu mất rồi"
Thanh Trà trở về phòng mà khóc thật lâu cho đến khi cô thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi nụ hôn của Thiên Hữu, nhưng cô lại lau rồi quay đi.
" Gì vậy còn ngái ngủ sao? Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-hon-nhan/3372536/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.