Để thuận lợi cho kế hoạch Dulcie và Bác Minh vẫn còn ở lại nhà Thiên Hữu với lý do cô cảm thấy không an toàn và sợ bị theo dõi hoặc bị trả thù bất cứ lúc nào. Cô cũng đang rất sợ Cẩm Hà nhận ra sẽ trả thù cô.
Thiên Khôi nhận ra gương mặt quen thuộc qua báo đài đưa tin, cậu lật đật chạy tới nhà Thiên Hữu ngay. Cậu vừa bước vào đã chạy đến ôm chầm lấy cô, đôi mắt không ngừng rơi lệ. Cô cũng rất cảm động nhưng vẫn phải kiềm lại sợ rằng sẽ bị bại lộ.
Thiên Khôi giờ đã lớn, không còn nét ngây thơ như ngày nào nữa nhưng khuôn mặt búng ra sữa ấy vẫn nguyên vẹn. Không chỉ cao hơn mà còn đẹp hơn. Không hiểu sao lần nào nhin Thiên Khôi cô cũng cảm thấy giống người mẹ quá cố của mình.
" Nhóc này là ai vậy Thiên Hữu?"
" Thằng bé là Thiên Khôi em trai của anh"
Thiên Khôi lau nước mắt rồi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
" Chị? Chị không nhận ra em à? Chị bị đập đầu vào đá nên mất trí hả?"
" Có nhóc mới mất trí á, đồ vô duyên này "
Thiên Hữu kéo Thiên Khôi ra nơi khác mà nói rõ.
" Cô ấy không phải là Trà chị dâu của em đâu, cô ấy là Dulcie đối tác của anh"
" Nhìn chị ấy chả khác nào chị Trà cả"
" Anh biết nhưng em đừng nhắc đến Trà trước mặt cô ấy nữa"
Thiên Khôi tức giận cho rằng anh trai mình đã thay đổi và quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-hon-nhan/3362742/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.