Thiên Hữu đứng phía sau nghe hết tất cả mọi chuyện, hắn xoa xoa cặp chân mày rồi cười dịu dàng.
" Đứa trẻ được đại tiểu thư đây nhận nuôi chắc chắn không tầm thường"
Dulcie giật mình quay lại phía sau thì thấy hắn đang cười cô tức giận hỏi.
" Anh cười cái gì?"
" Tôi chỉ nghĩ khi thấy một đứa trẻ đáng thương mà cô đã động lòng nhận nuôi vậy khi cô gặp hàng trăm đứa trẻ có hoàn cảnh tương tự thì cô điều sẽ nhận nuôi chúng sao?"
" Chuyện sau này thì tôi không biết nhưng đứa trẻ này đặc biệt nên tôi muốn nuôi nhóc ấy, anh có ý kiến gì sao?"
Thiên Hữu chỉ cười không nói không rằng mà bước tới chủ động giành lấy bình tưới nước mà tưới rau.
" Em nên cảm thấy may mắn vì được cô ấy nhận nuôi đi, dù sao thì e cũng là đứa trẻ đầu cô ấy nhận nuôi mà. Đó chẳng phải là điều mà mọi đứa trẻ ao ước sao?"
" Anh và chị ấy thông đồng với nhau để gạt em chứ gì? Trước em có một người bạn, cậu ấy được nhận nuôi nhưng lại bị dùng sự đáng thương để đổi lấy sự chú ý, cậu ấy bị bóc lột sức lao động từ cha mẹ nuôi, còn bị chửi bới và đánh đập. Vậy nên trên đời này có chuyện tốt như vậy chắc chắn phía sau không hề tầm thường. "
Dương không nói gì bỏ một mạch mà đi vào nhà. Ngày qua ngày Dulcie điều đến trường học để dạy học và chơi cùng các bạn học sinh ở đây, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-hon-nhan/3360757/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.