Lòng Thanh Trà bây giờ rối như tơ tầm cô không biết nói gì cũng không biết nên có biểu cảm gì. Thiên Quốc không muốn về nên Thanh Trà cũng lên tiếng.
" Ba mẹ, ông nội chơi với cháu vui như vậy hay là để Quốc ở lại vài ngày đi"
" Nhưng mà con thì sao?"
" Con chẳng sao cả, những lúc như thế này ông cần vui vẻ bên con cháu hơn."
Cũng nhờ lời năn nỉ của cô mà Thiên Quốc được ở lại, nhưng Thiên Quốc lại không muốn mẹ nó về cứ khóc lóc inh ỏi nên Thanh Trà bèn xin ba mẹ cho Cẩm Hà ở lại.
Thiên Bảo lôi cô vào phòng Thiên Khôi mà quở trách.
" Chị sao vậy? Sao không đuổi cô ta đi mà lại năn nỉ cô ta ở lại? Sao chị nuôi ong tay áo vậy? Bình thường thì mỏ hỗn lắm mà sao bây giờ lại hèn nhát vậy, diễn cho ai xem?"
Thiên Bảo ghét Thanh Trà nhưng chả là gì so với việc hắn ghét Cẩm Hà, nếu ghét Trà là một trăm phần trăm thì hắn ghét Hà đến một ngàn, một tỉ lần. Vì đó là người con gái đã hủy hoại thanh xuân và tình yêu của anh trai hắn.
" Nhưng hai người cũng nghe chị Hà nói rồi đó, chị ấy bị hại mà"
Thiên Khôi không nhịn được cũng vào nói vài câu.
" Sao chị dễ tin người quá vậy?"
" Thì cứ để chị Hà ở lại đi, để mọi người cùng điều tra và xét nghiệm ADN nếu không phải thì ba mẹ tự có cách giải quyết. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-hon-nhan/3360733/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.