Thiên Bảo đang đi về phòng thì đứng khựng lại, tiếng đàn quen thuộc khiến hắn ngoảnh đầu lại. Đôi mắt hắn ửng đỏ khi nhìn thấy cô, nhìn cô lúc này trông giống người mẹ năm xưa của hắn. Người mà hắn từ lâu đã không được gặp giờ nghe thấy tiếng đàn thân quen khiến hắn động lòng. 
Chỉ là Thiên Bảo không ngờ đây là kế hoạch do Đình Ân nghĩ ra, cô ta thông qua bác quản gia cũ đã biết được không ít chuyện lúc nhỏ của hắn. Biết điểm yếu của hắn, cô cứ đánh vào thôi. 
Khi Đình Ân soạn đồ chuẩn bị đi về thì bị hắn chặn cửa. Hắn ấp úng không dám nhìn thẳng mặt cô hắn nói. 
" Ngày mai... cô lại đàn bản đấy cho tôi nghe có được không?" 
Thanh Trà lén lút từ xa đã nghe thấy cuộc hội thoại của cả hai, sau khi Đình Ân đi Trà nói. 
" Ngày mai lại đàn bài đấy? Sao vậy chỉ một tiếng đàn mà có thể thu phục được cậu ba nhà họ Trịnh rồi?" 
" Thu phục cái gì cơ? Tôi chỉ đơn thuần là một người yêu âm nhạc, tôi thích cách cô ấy đánh đàn chứ không phải thích cô ấy" 
" Tùy anh vậy, anh thích cái gì là quyền của anh nhưng mà nên nhớ kế hoạch." 
Ngày hôm sau Đình Ân đến phòng Thiên Bảo như đã hẹn, nhưng ở đây chả có chiếc piano nào nên hắn đành phải chuyển cây đàn từ phòng Thiên Khôi vào. 
" Anh muốn làm gì đàn của em mà?" 
" Em bảo không muốn học cơ mà, nếu muốn thì xuống phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-hon-nhan/3360729/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.