Tiểu Vu Tử chưa bao giờ cảm thấy mình gặp may, từ khi gặp Uy Thất Thất, lúc nào cũng xui xẻo cực độ, không ngờ nữ nhân kia chết rồi, còn chơi hắn một vố, làm chiếc quan tài trống, hiện tại không sao thanh minh được, lúc nàng chết, tất cả mọi người đều tận mắt trông thấy mà. "Trống... trống, trống trơn, Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử đâu dám trêu chọc người đã khuất, đồ đạc chôn theo bên trong vẫn còn nguyên, chỉ tuyệt nhiên không thấy hài cốt đâu, người bảo nô tài di dời vào hoàng lăng thế nào đây?" Hoàng thượng day day trán, nhìn Tiểu Vu Tử, nghi hoặc hỏi "Ngươi nói xem, là trẫm điên rồi sao? Hay là Lưu Trọng Thiên đã chết điên rồi?" "Không ai điên hết, là tiểu nô tài sắp điên rồi, quả thực không tài nào hiểu được, sao không thấy người đâu cả?" Tiểu Vu Tử càng nghĩ càng sợ, người đã chết, lại không thấy đâu, chẳng lẽ biến thành oan hồn rồi... Hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng, Uy Thất Thất đoản mệnh, trước kia người bức tử cô không phải là Tiểu Vu Tử, oan có đầu, nợ có chủ, đừng tới gây phiền toái cho tên nô tài vô tội như hắn nha. "Truyền Trương ngự y!" Tiểu Vu Tử thấy quái lạ, Hoàng thượng tìm ngự y làm gì, song hắn nào dám hỏi, chỉ cần không gây khó dễ cho mình là được, chưa đầy một lát Trương ngự y đã bị triệu tới. Trương ngự y khấu kiến Hoàng thượng xong, đứng ngay ngắn một bên, chờ Hoàng thượng căn dặn, chẳng lẽ trong cung có người nào sinh bệnh hay sao? Nếu là sinh bệnh, vì sao gọi ông đến Dưỡng Tâm điện nhỉ? "Trương ngự y! Trẫm hỏi ngươi, có loại thuốc nào có thể khiến người ta thoạt nhìn giống như người đã chết không, nhưng thật ra là giả chết ý?" Hoàng thượng đột nhiên đặt câu hỏi, y đang hoài nghi, Lưu Trọng Thiên không cần thiết lập lờ đánh lận con đen (*),chỉ có một sự thật rõ rành rành, Uy Thất Thất căn bản chưa chết, có người lừa gạt y. (*) hành động xảo trá, lừa gạt để mưu lợi riêng Trương ngự y ngẫm nghĩ đôi chút "Có, song nó không phải loại thuốc trong cung, tương truyền đó là thuốc hiếm của bộ lạc dân tộc thiểu số chung quanh Đại Hán, rất hiếm thấy, thần cũng chỉ nghe nói mà thôi, hình như có liên quan với cổ thuật." Hoàng thượng siết chặt nắm tay "Nói như vậy, trẫm lại bị Uy Thất Thất đùa giỡn rồi, là ai giúp đỡ nàng, chẳng lẽ là Lưu Trọng Thiên sao? Nếu như Tam vương gia xảo quyệt còn đây, trẫm nhất định phải chấn chỉnh nghiêm hắn, đáng tiếc hắn đã qua đời nhiều năm rồi..." Đại Hán thiên tử thoáng vung tay, ngự y hiểu ý Hoàng thượng, lặng lẽ lui xuống. Tiểu Vu Tử đã nghĩ thông, chẳng trách trong quan tài trống không, hóa ra là kim thiền thoát xác (*)... Nhưng Uy Thất Thất đi đâu được nhỉ, Tam vương gia khi đó cũng đổ bệnh nặng, giống như không phải thông đồng với nhau... (*) ve sầu vàng lột xác, ví với việc ngụy trang để che mắt đối phương, chờ cơ hội đào tẩu "Tam vương gia đã mất rồi, bây giờ phải chăng cần đi tìm Uy Thất Thất ạ!" "Hừ!" Hoàng thượng phất ống tay áo "Đương nhiên rồi, nếu Lưu Trọng Thiên còn trên cõi đời này, còn có người chăm sóc cho nàng, hiện tại chỉ có mình nàng lưu lạc bên ngoài, bất kể nàng ở nơi nào, trẫm cũng muốn mang nàng về." Tiểu Vu Tử thực sự cảm động, tình cảm Đại Hán thiên tử dành cho Uy Thất Thất kia thật sâu đậm, đáng tiếc nữ nhân ấy sao lại giả chết để lừa gạt Hoàng thượng, làm tổn thương trái tim Hoàng thượng, có điều nếu lần này tìm được rồi, không còn tình địch Tam vương gia nữa, biết đâu có thể có bước chuyển biến, hy vọng Hoàng thượng sẽ được toại nguyện. "Truyền khẩu dụ của trẫm, quan binh các nơi mang theo bức họa Uy Thất Thất, bí mật điều tra, tạm thời không được gióng trống khua chiêng, trẫm có rất nhiều thời gian, dù có chết trẫm cũng quyết phải tìm được nàng!" Ánh mắt Hoàng thượng ngời sáng như sao, chỉ cần Uy Thất Thất còn sống, y nhất định không tiếc bất cứ giá nào tìm thấy nàng, có lẽ như vậy mới có thể an ủi linh hồn Lưu Trọng Thiên trên trời, nhưng, có thật là vì Lưu Trọng Thiên không? Hoàng thượng phần nhiều là vì lợi ích riêng của mình, một tâm nguyện vẫn luôn khiến y tiếc nuối. Trên lãnh thổ Đại Hán, bắt đầu tiến hành một cuộc truy nã bí mật, người dân Đại Hán không phát giác ra bất kỳ điều gì, chỉ như một kiểu tổng điều tra dân số thông thường. Hoàn toàn không có tung tích Uy Thất Thất, hoạt động điều tra đã bí mật triển khai được nửa năm, Đại Hán thiên tử không thu hoạch được gì, y có chút mất niềm tin, lẽ nào Uy Thất Thất chết thật rồi, có thể Lưu Trọng Thiên đem giấu thi hài đi rồi, sợ có một ngày Đại Hán thiên tử thực sự dời Uy Thất Thất vào hoàng lăng? Khu vực tập trung dân tộc thiểu số, Hoàng thượng day day trán, không thể nào, tiếp tục điều tra, nàng nhất định còn sống, Lưu Trọng Thiên chẳng có lý gì chuyển Uy Thất Thất đến nơi an táng thị tộc. Trong thiên hạ Đại Hán, trừ phi người nào đó chết thật rồi, bằng không muốn tìm ra, chỉ cần một câu nói của Đại Hán thiên tử, y kiên trì không ngừng tìm kiếm Uy Thất Thất, một năm sau, quả nhiên có manh mối, Tiểu Vu Tử mừng rỡ như điên chạy vào Dưỡng Tâm điện. "Hoàng thượng, Hoàng thượng, tin tốt lành..." "Tin tốt lành?" Hoàng thượng nhíu mày, đối với Hoàng thượng mà nói, ngoại trừ bách tính an cư lạc nghiệp, biên giới không có chiến sự, còn có tin tốt lành gì đây? Tiểu Vu Tử tiến đến trước mặt Hoàng thượng "Có người ở Tây Vực phát hiện một nữ tử, vô cùng giống với Uy Thất Thất, cũng tên là Thất Thất, có điều..." "Có điều gì?" Hoàng thượng ngạc nhiên hoan hỷ muôn phần, kéo Tiểu Vu Tử qua, sao "có điều" này nghe không mấy dễ chịu nhỉ? "Nữ nhân đó có hai con, hình như đã kết hôn ở Tây Vực rồi, cuộc sống có vẻ cũng rất sung túc!" "Kết hôn? Bất luận thế nào, Tiểu Vu Tử, trẫm muốn đích thân đi Tây Vực một chuyến!" Hoàng thượng kiên định nói, lần này tuyệt đối sẽ không phái những kẻ vô dụng đi nữa, lần nào cũng khiến Hoàng thượng hối hận tâm can. Tiểu Vu Tử không dám có ý kiến gì, Đại Hán thiên tử hiện giờ đã khác xưa rồi, từ sau khi Tam vương gia qua đời, đã trở nên lạnh lùng vô tình, Thái hậu cũng không khuyên nhủ được, thường xuyên nổi trận lôi đình chỉ vì một số việc cỏn con, chuyện y đã quyết, không ai dám ngăn cản. Giai Giai chạy như bay trên bãi cỏ, Phất Lăng bước chậm theo đằng sau, mấy lần ngã sóng xoài xuống đất, Lưu Trọng Thiên đứng đó, không ra đỡ cũng không dỗ dành, Phất Lăng đành tự mình đứng lên, tiếp tục kiên trì đi về phía trước. Uy Thất Thất nằm trong ghế mát bên cạnh, cầm chiếc ô hoa nhỏ che nắng, bắt chéo chân, vui vẻ nhìn ba cha con, hài lòng hạnh phúc biết bao, cuộc sống của cô đã rất hiện đại rồi, chỉ có điều chuyện ăn mặc không được như ý phải nghe theo Lưu Trọng Thiên, tỷ như quần soóc rộng, thắt lưng, váy ngắn, hở hang một chút, đều sẽ khiến chàng nổi cơn tam bành, một thôi một hồi quở trách cô ăn mặc quái dị, rõ là một đại nam nhân cổ hủ. Song cuộc sống khá tốt, xe đạp, ván trượt, xe hoa tự động, trở thành phương tiện tuyệt hảo thay thế cho ngựa, trang trí trong phòng tương đối hiện đại, sáng sủa sạch sẽ. Có điều về cách giáo dục con cái, Thất Thất luôn rất tân tiến, Lưu Trọng Thiên có chút không quen, ngay cả viết chữ cũng có vấn đề, cùng một chữ qua tay hai người viết, xuất hiện cách viết khác biệt, mâu thuẫn một khi lên cao, Lưu Trọng Thiên kiên quyết nơi này là Đại Hán, chàng là Vương gia, phải nghe theo chàng. Thất Thất cũng biết Lưu Trọng Thiên đúng, không thể giáo dục con cái khác xa Đại Hán, tương lai sao có thể hòa hợp với người Đại Hán được, nhưng cô vẫn rất ấm ức, dần dà, cũng từ bỏ ý định, ai bảo cô gả cho Tam vương gia ngang ngược kia chứ! Uy Thất Thất uể oải bò dậy, cảm thấy mệt rã người, việc kinh doanh thẩm mỹ viện gần đây quá phát đạt, cô bận tới nỗi choáng váng đầu óc, cần quay về nghỉ ngơi một chút. Thất Thất trở về phòng ngáp dài một hơi, ngả người đương định ngủ, Lưu Trọng Thiên đẩy cửa bước vào, có vẻ như tinh thần rất tốt. "Thất Thất, sao lại muốn ngủ thế, không ra xem ta dạy Phất Lăng bắn cung sao?" "Chàng nhất định là điên rồi, Phất Lăng còn nhỏ như vậy, đi cũng chưa vững!" Thất Thất không thèm để ý chàng nữa, nằm bò trên giường, mơ màng buồn ngủ. Lưu Trọng Thiên bế cô lên, nhìn Uy Thất Thất với vẻ kỳ lạ "Em không lẽ lại..." "Cái gì?" Thất Thất nhìn gương mặt Lưu Trọng Thiên, biểu cảm đó, cô lập tức hiểu ngay ra, sao có thể chứ "Này, chàng tưởng em là cái máy đẻ à? Em chẳng qua chỉ hơi mệt chút, còn nữa, sau này chàng không được phép chạm vào em!" "Em còn dám uy hiếp ta?" Lưu Trọng Thiên đùa giỡn phá lên cười, đưa tay véo má Thất Thất. Uy Thất Thất đời nào chịu để chàng đạt được ý đồ nữa, nếu như có thai thật, phải chịu khổ tận mười tháng, cô vung tay, dùng tốc độ nhanh như chớp đánh vào má Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên giơ tay lên, bắt được tay Thất Thất, nữ nhân này, có khi cả đời cũng không thuần phục được. Đôi tay Thất Thất bị trói chặt, đâu chịu bỏ qua, tung một cước đá vào bụng Lưu Trọng Thiên "Lâu rồi không đọ sức, Lưu Trọng Thiên, đừng cho rằng em đánh không lại chàng!" Lưu Trọng Thiên thực sự bất lực, lần nào Uy Thất Thất cũng không chịu yếu thế, cứ muốn tranh đấu với chàng, nhưng lần nào cũng bị áp chế, nhìn dáng vẻ không phục của cô, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp ra, không thấy một chút hương vị nữ nhân nào. "Được rồi, đừng bát nháo nữa, làm em bị thương sẽ không tốt đâu!" Lưu Trọng Thiên bắt được cổ chân Thất Thất, khẽ đẩy, Uy Thất Thất liền ngã sấp xuống giường. Uy Thất Thất đương định phản công, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa liên hồi, dồn dập, Thất Thất vội vã ngồi dậy, Lưu Trọng Thiên qua đó mở cửa phòng, một nha hoàn đứng trước cửa, thần sắc hoảng hốt. "Không xong rồi, ngoài phủ có một đám người kéo đến, bao vây phủ đệ, còn... Bắt cả tiểu thiếu gia!" Uy Thất Thất nhanh chóng nhảy xuống giường "Kẻ nào? To gan như vậy!" "Hắn nói Uy Thất Thất ra ngoài gặp hắn!" Nha hoàn cúi đầu xuống. Uy Thất Thất chẳng có thời gian suy xét, cô phi nhanh ra ngoài cửa, Lưu Trọng Thiên dường như bình tĩnh hơn Uy Thất Thất, chàng định kéo Uy Thất Thất lại, nhưng Thất Thất đã sớm chạy mất dạng. Vì sao có người chỉ đích danh muốn tìm Uy Thất Thất, Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, chàng cảnh giác tháo bội kiếm trên tường xuống, đã lâu lắm rồi không động tới vật này, xem ra hôm nay phải dùng đến rồi, sau đó đuổi theo ra ngoài. Đại Hán thiên tử cưỡi trên lưng ngựa, đứng trước phủ đệ xa hoa chốn Tây Vực, đằng sau là đội quân hùng hậu bảo vệ Hoàng thượng, còn Tiểu Vu Tử thì đứng bên cạnh Hoàng thượng, ôm con trai Thất Thất trong lòng, Lưu Phất Lăng. Đại Hán thiên tử cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết nữ nhân rất giống Thất Thất kia rốt cuộc có phải là nàng hay không, nếu như không phải nàng, thực sự phải thất vọng toàn tập rồi. Nhưng khi cửa phủ vừa mở, người bước ra là một thiếu phu nhân ngoài hai mươi tuổi, thắt đai lưng màu đen dài ngoằng sau lưng, mặc bộ áo gấm màu vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, làn da mịn màng trắng trẻo, ánh mắt kia ngoại trừ vẻ lo lắng, còn mang một chút vẻ quyến rũ mê người, không phải Uy Thất Thất thì còn ai vào đây? Đại Hán thiên tử cảm giác khóe mắt rưng rưng, Uy Thất Thất, suốt sáu năm ròng rã, nàng thà đến Tây Vực hoang vu này, làm một người dân thường, chứ không muốn ở lại hoàng cung, hưởng thụ vinh hoa phú quý, năm tháng không hề làm thay đổi dung mạo lẫn khí chất của nàng, nàng vẫn khiến trái tim y rung động như thuở nào. Uy Thất Thất lúc này cũng nhận ra Đại Hán thiên tử, tức thì mặt mày biến sắc, sao có thể chứ? Đây chẳng phải là... Cô đột nhiên ý thức được chuyện gì, Lưu Trọng Thiên, lúc này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể để hai người họ gặp nhau! Uy Thất Thất nhanh chóng khép cửa chính lại, cũng cài then cửa từ phía ngoài vào, chỉ cần Lưu Trọng Thiên và con không gặp nguy hiểm, bảo cô chết trước mặt Hoàng thượng, cũng không hề gì. "Uy Thất Thất, trẫm lại gặp được nàng rồi..." Hoàng thượng cố nén lòng không nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy qua đó, mà chỉ uy nghiêm nhìn Uy Thất Thất "Lẽ nào nàng không biết, trong thiên hạ, khắp nơi đều là đất của vua sao? Nàng trốn tránh được trẫm tới khi nào chứ?" Tiểu Vu Tử ôm Phất Lăng, không ngừng làm trò hề, Phất Lăng còn nhỏ, không biết thế nào là nguy hiểm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách. Ánh mắt Đại Hán thiên tử dời sang người Phất Lăng, sau đó chuyển hướng về phía Uy Thất Thất "Đây là con nàng?" "Phải, xin Hoàng thượng hãy thả Phất Lăng ra!" "Phất Lăng? Quả là một cái tên hay, nàng ở Tây Vực đã kết hôn rồi? Phu quân là ai, trẫm có thể cho hắn tất cả mọi thứ mong muốn, trẫm chỉ cần một thứ của hắn thôi, chính là nàng!" Hoàng thượng vẫn cố chấp như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn Uy Thất Thất, đúng là nữ nhân quyến rũ, đi tới đâu, cũng có thể tìm được nơi nương tựa, tuy rằng muộn mất sáu năm, song mỹ nhân vẫn như xưa khiến người ta cảm mến ngưỡng mộ. "Hoàng thượng, năm đó Thất Thất không tiến cung, thà giả chết tới Tây Vực, cũng không muốn đi theo Hoàng thượng, cho nên hôm nay Hoàng thượng đến Tây Vực cũng không thể nào bức ép được Uy Thất Thất, Thất Thất biết khó tránh khỏi tội chết, chỉ cầu xin Hoàng thượng tha cho Phất Lăng và toàn bộ người trong phủ này, Uy Thất Thất có thể lập tức chết trước mặt Hoàng thượng, để chuộc tội với Hoàng thượng!" Đôi mắt Uy Thất Thất sáng trong thiện lương, vô cùng động lòng người, khiến Đại Hán thiên tử sao cam lòng cho cô lấy cái chết tạ tội chứ? "Trẫm có thể thả Phất Lăng, cũng có thể tha cho tất cả mọi người trong phủ đệ của nàng, nhưng nàng... Nhất định phải theo trẫm về Trường An!" Hoàng thượng thoáng nhìn qua đứa bé trong lòng Tiểu Vu Tử, vươn tay ra, bế lại chỗ mình "Nếu nàng không bằng lòng, trẫm sẽ..." Hoàng thượng chỉ muốn giả bộ hù dọa Uy Thất Thất một chút, y vừa giơ tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phất Lăng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, dáng vẻ cực giống với một người, không biết là Hoàng thượng mê mẩn nụ cười đó, hay là cảm thấy đứa bé này có loại khí chất đặc biệt, ánh mắt nhất thời dừng lại trên gương mặt trẻ thơ ấy, tay cũng buông xuống. Uy Thất Thất sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch "Đừng, Hoàng thượng, hãy thả Phất Lăng ra, Thất Thất theo ngài về Trường An!" Hoàng thượng dời tầm mắt sang Thất Thất, khuôn mặt nữ nhân kia hiện rõ vẻ không tình nguyện, cũng giống như trước đây khi bị bắt ở trong phủ tướng quân, vì sao nàng không thể cho Hoàng thượng một nụ cười chân thành, thôi được, cho dù không có được trái tim nàng, cũng giữ lại con người nàng, có thể hoàn thành tâm nguyện bao năm qua của Hoàng thượng, Hoàng thượng phất tay "Mang Uy Thất Thất đi!" "Vâng!" Vài cấm quân hộ vệ khiêng cỗ kiệu qua, đặt trước mặt Thất Thất, chỉ chờ Uy Thất Thất lên kiệu. Cửa chính phủ đệ phát ra âm thanh nặng trình trịch, tiếp đó là một tiếng vang rất lớn, cánh cửa bị đạp đổ, Lưu Trọng Thiên thình lình xuất hiện trước cửa chính, chàng nhíu chặt mày, sải bước tới trước người Uy Thất Thất, khẽ kéo giật lại, để cô ra phía sau mình, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Đại Hán thiên tử. "Mang Uy Thất Thất đi, Hoàng thượng lại muốn giết Lưu Trọng Thiên lần nữa!" "Lưu Trọng Thiên?" Hoàng thượng cho rằng mình nhìn lầm, y dụi dụi mắt, vội giao Tiểu Phất Lăng cho Tiểu Vu Tử, phi thân xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Lưu Trọng Thiên. "Đây... Các ngươi đang làm trò quái gì vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lừa gạt trẫm, chẳng phải đệ đã chết rồi sao?" Hoàng thượng túm lấy cổ áo Lưu Trọng Thiên, vẻ mặt phức tạp nhìn chàng, sao có thể như vậy? Rõ ràng trông thấy thi thể mà, chẳng lẽ cũng là uống thuốc giả chết sao? Hay là thi thể kia căn bản không phải là Lưu Trọng Thiên? "Năm đó Hoàng thượng và Thái hậu hạ chỉ muốn giết Lưu Trọng Thiên, cho đến hôm nay Lưu Trọng Thiên vẫn cảm thấy xót xa đau lòng, đối với Đại Hán thiên tử ngài thất vọng vô cùng, chỉ muốn cùng nữ nhân yêu dấu ẩn náu ở Tây Vực sống cuộc sống bách tính thường dân, ngài, đã chiếm được tất cả mọi thứ ngài mong muốn, di chiếu, hoàng vị, quyền lực, ngài còn muốn đoạt cái gì từ Lưu Trọng Thiên nữa?" Lưu Trọng Thiên tức giận tiến lên một bước, Hoàng thượng sợ hãi lui về phía sau một bước "Uy Thất Thất, ngài đừng hòng mang nàng đi, Phất Lăng là con trai Trọng Thiên, cũng phải thả ra, muốn giết, hãy giết mình Lưu Trọng Thiên đi!" "Không được, muốn giết, hãy giết Uy Thất Thất!" Thất Thất chợt xông ra "Từ khi Thất Thất được ban hôn với Tam vương gia, mọi chuyện càng ngày càng trở nên bung bét, hết thảy đều chỉ vì mình Thất Thất, nếu không phải Vương gia đã vì Thất Thất, thì hôm nay chàng vẫn là Tam vương gia lẫy lừng của Đại Hán, cũng không cần phải vì Thất Thất mà rời xa quê hương, Uy Thất Thất vốn dĩ không nên xuất hiện ở Đại Hán." Lưu Trọng Thiên nắm lấy cổ tay Thất Thất, ôm eo cô "Chớ nói nhảm, có Lưu Trọng Thiên ở đây, đừng ai nghĩ đến việc động vào em!" "Trọng Thiên!" Uy Thất Thất nhào vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, nước mắt bất giác tuôn rơi "Thất Thất thực sự hy vọng có thể sống trọn đời bên Vương gia, đáng tiếc... Vận mệnh trêu ngươi, nếu Thất Thất chết đi, phải chăng tất cả phân tranh sẽ chẳng còn nữa!" Bàn tay Thất Thất nắm bội kiếm giắt bên hông Lưu Trọng Thiên, nhanh chóng rút ra, đặt trên cổ mình "Trọng Thiên, Thất Thất không muốn vào cung, càng không muốn để chàng mất mạng vì Thất Thất, nếu có duyên hãy chờ đến kiếp sau!" Hoàng thượng kinh hãi khôn cùng "Đừng, cứu nàng, Lưu Trọng Thiên, mau... Mau!" Thất Thất chưa kịp ra tay, Lưu Trọng Thiên đã lập tức điểm huyệt đạo cô, Thất Thất vô lực mềm nhũn người, ngã vào lòng Lưu Trọng Thiên, bội kiếm rơi xuống đất keng một tiếng. Hoàng thượng vã mồ hôi đẫm trán, y không dám tiến lên nữa, trong lòng hết sức mâu thuẫn, Hoàng thượng không muốn Uy Thất Thất chết một lần nữa, rồi lại muôn phần lưu luyến nàng, Lưu Trọng Thiên và Uy Thất Thất trước mặt đúng là một đôi khiến người ta ngưỡng mộ, có lẽ cả đời này y không có được loại cảm giác đó, ông trời đối với y thật bất công. Hoàng thượng nhặt bội kiếm trên mặt đất lên, sắc mặt trở nên băng giá, thanh kiếm chợt lóe sáng, lao thẳng về phía giữa cổ Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất bị điểm huyệt đạo, vô lực ngăn cản, đau khổ nhắm mắt lại, lệ rơi lã chã, đây chính là số mệnh tình duyên giữa cô và Tam vương gia. Hoàng thượng đâm mũi kiếm sắc lẹm chệch đi, trúng vào bả vai Lưu Trọng Thiên, sâu tới tận xương ba phân, máu tươi chảy ròng ròng, Hoàng thượng bỗng rút bội kiếm ra, phẫn nộ ném xuống đất, xoay người nắm yên ngựa, nhảy lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn Lưu Trọng Thiên cùng Uy Thất Thất. "Lưu Trọng Thiên đã bị trẫm xử tử tại chỗ, nữ nhân này không phải Uy Thất Thất trẫm muốn tìm!" Hoàng thượng nhìn thoáng qua Phất Lăng trong lòng Tiểu Vu Tử, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có "Đứa bé này, trẫm muốn mang về Trường An, nếu ai dám cản đường, giết không tha!" Y ngửa mặt lên trời phá lên cười, lạnh lùng nhìn Lưu Trọng Thiên "Nếu đệ dám đuổi theo, trẫm sẽ lập tức giết con trai đệ, không tin đệ cứ thử xem! Còn nữa, suốt đời này đừng tiến vào Trường An nữa, hãy cùng nàng ở lại đây đi! Làm đôi thần tiên quyến lữ cho người ta ghen tị." Hoàng thượng vung tay lên, đại đội hàng ngũ hùng dũng oai phong đi về hướng đông, Phất Lăng vươn bàn tay nhỏ bé ra, ngoảnh lại nhìn xung quanh, mơ màng nhìn Đại Hán thiên tử, dường như chẳng hay biết tương lai sẽ đem lại vận mệnh gì cho nó. Trái tim Đại Hán thiên tử đã chết thật rồi, y ngưỡng mộ Tam vương gia uy quyền kia, cho dù không làm Vương gia Đại Hán, người nam nhân ấy luôn khiến y không tài nào thoải mái nổi, Hoàng thượng khâm phục chàng ta, càng thêm ghen ghét chàng ta, Uy Thất Thất vĩnh viễn thuộc về chàng ta rồi, chàng ta quẳng hết mọi phiền não lẫn phân tranh, hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên chốn Tây Vực, cho nên nhất định phải khiến Lưu Trọng Thiên có phiền muộn. Lại gặp rồi, Uy Thất Thất, hy vọng ở Tây Vực nàng có thể sống vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo, dù Hoàng thượng có lỗi với nàng một lần nữa, thì đây cũng là lần cuối cùng trong kiếp này, vĩnh viễn không gặp nhau. Lưu Trọng Thiên không xông lên ngăn cản, chàng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Phất Lăng, Hoàng thượng đã khoan dung chàng và Uy Thất Thất tột độ rồi, nếu quả thực động thủ, Tiểu Phất Lăng chắc chắn sẽ thế chỗ Lưu Trọng Thiên ngã vào trong vũng máu. Uy Thất Thất co quắp trong lòng Lưu Trọng Thiên, tựa đầu trước ngực chàng nghẹn ngào khóc nức nở, nước mắt thấm ướt vạt áo Lưu Trọng Thiên, chẳng còn chút sức lực nào. Đội quân đi xa rồi, Lưu Trọng Thiên mới giải trừ huyệt đạo cho Thất Thất, Uy Thất Thất nhanh chóng đuổi theo, Lưu Trọng Thiên vội giữ cô lại "Thất Thất, đừng kích động, hắn đã nhượng bộ, buông tha chúng ta rồi, chuyện của Phất Lăng, ta sẽ nghĩ cách, qua khoảng thời gian này có lẽ Hoàng thượng sẽ nghĩ thông thôi." "Con trai em?" Thất Thất ràn rụa nước mắt, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ đáng thương "Hắn muốn làm gì? Vì sao lại bắt một đứa trẻ không hiểu chuyện chứ?" "Tính cách Hoàng thượng, ta hiểu rất rõ, tại hắn ghen tị, nhưng lại không đành lòng làm tổn hại chúng ta, hắn khiến cuộc sống ở Tây Vực của chúng ta không sao khuây khỏa, mãi canh cánh nhớ thương nơi Trường An, Phất Lăng là hoài niệm duy nhất hắn dành cho chúng ta!" Lưu Trọng Thiên nghiến răng, siết chặt nắm tay, gân xanh nổi vằn rõ nét trên cánh tay, vẫn giống như xưa, đây là một cuộc đọ sức, một cuộc thi tài giữa Hoàng thượng và Tam vương gia. Lưu Trọng Thiên đoán không sai, Đại Hán thiên tử không thể giết Lưu Trọng Thiên, tình cảm đối với Lưu Trọng Thiên, là sự quý trọng xen lẫn căm hận, với Uy Thất Thất, là sự không nỡ và khắc khoải, y không sao chia rẽ được đôi uyên ương đều nguyện hi sinh vì đối phương, song lại tức giận bản thân mình vì đã lung lay trước những cảm tình kia. Một phần Hoàng thượng muốn được an ủi, một phần là muốn huề với Lưu Trọng Thiên, vì thế mang Lưu Phất Lăng đi, sẽ khiến cuộc sống của y trong hoàng cung có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lưu Trọng Thiên và Uy Thất Thất ở Trường An, đồng thời khống chế Lưu Trọng Thiên, để chàng ta mãi mãi không quên được, trong thành Trường An còn có cốt nhục ruột thịt của chàng ta. Uy Thất Thất bất đắc dĩ ngóng nhìn về hướng đông, nước mắt vẫn nhỏ giọt, rơi trên tay Lưu Trọng Thiên, sau đó lẩm bẩm nói "Có lẽ là số mệnh, Phất Lăng, con trai chúng ta, có thể là Đại Hán thiên tử trong tương lai, Hán Chiêu Đế của Đại Hán." "Em nói gì cơ, Thất Thất?" Lưu Trọng Thiên nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô, ngữ khí Uy Thất Thất kiên định nói. "Đại Hán thiên tử đời kế tiếp tên là Lưu Phất Lăng!" "Biết đâu là trùng tên, có lẽ vậy..." Lưu Trọng Thiên tràn đầy nhớ mong, trông về phương xa, chàng nhẹ nhàng ôm Uy Thất Thất thật chặt vào trong lòng "Phất Lăng sẽ không xa cách chúng ta quá lâu đâu." Trên dưới tập đoàn Uy Thị hỗn loạn một phen, ông cụ Uy không xong rồi, đến tận khi ông trút hơi thở cuối cùng, vẫn không ngừng đưa tay ra, gọi tên cháu gái, bao năm nay, cháu gái mất tăm mất tích, rốt cuộc ông cụ kiệt sức, ngã bệnh, ôm nỗi tiếc nuối vĩnh biệt nhân thế. Bà Uy phấn khích ôm con gái ngồi trong phòng khách, chờ luật sư tuyên bố di chúc, không tìm thấy Uy Thất Thất, di chúc đương nhiên phải để lại cho người thân trực hệ nhất, chính là ông Uy, cha ruột của Uy Thất Thất, người đàn ông đó, gần như đã bị bà Uy mê hoặc rồi, tài sản giao cho ông ta, chẳng khác nào cho mẹ con bà Uy. Tính toán đâu vào đấy cả rồi, sau khi ông cụ Uy trút hơi thở cuối cùng, bà Uy như mở cờ trong bụng, không mảy may đau lòng chút nào. Luật sư đẩy cửa phòng ra, tâm trạng não nề bước vào, bà Uy lập tức ngẩng đầu lên, cũng chẳng thèm giả bộ bi thương gì hết "Di chúc, tuyên đọc di chúc của ông cụ đi!" Luật sư thở dài "Uy Thất Thất vẫn chưa tìm được, chắc cũng lành ít dữ nhiều rồi, ông cụ thật đáng thương!" "Còn phải nói à, nhất định là chết rồi!" Ánh mắt bà Uy nhìn chằm chằm vào di chúc trong tay luật sư, thiếu chút nữa xông lên giành lấy tự mình xem. "Mẹ! Con đói bụng..." Cô gái kia không biết điều lắc lắc cánh tay bà Uy, dường như chẳng hề quan tâm đến bản di chúc kia, hệt như một đứa trẻ bại não điển hình. "Chỉ biết ăn thôi, con là heo sao? Cố chịu một chút, chờ tuyên đọc di chúc xong, đến lúc ấy, con muốn ăn cái gì cũng được, còn hiện tại, ngậm miệng!" Bà Uy véo con gái, cô gái ấm ức bĩu môi, không dám lên tiếng nữa. Luật sư mở di chúc ra "Nhận sự ủy thác của chủ tịch tập đoàn Uy Thị, Uy Tề Phong, đặc biệt tuyên đọc di chúc sau khi ông cụ qua đời." Luật sư liếc nhìn ông Uy, bà Uy, rồi cô gái đang đói bụng kia, hắng giọng một cái "Điều thứ nhất, sau khi Uy Tề Phong mất, tất cả động sản bất động sản, tiền tài đều cho cháu gái Uy Thất Thất thừa kế!" Bà Uy thiếu chút nữa bật cười "Chuyện này chúng tôi biết, tiếp theo là, Uy Thất Thất không có đây, tài sản sẽ giao cho cha con bé!" Luật sư lắc đầu "Rất tiếc, điều thứ hai, nếu như người thừa kế Uy Thất Thất không thể thừa kế khối tài sản đó, sẽ để cho..." "Ai thừa kế?" Bà Uy vội vàng hỏi. "Con cái Uy Thất Thất thừa kế!" Luật sư nói tiếp. "Nói cũng như không, Uy Thất Thất đã chẳng tìm được, con cái đâu ra!" Bà Uy rốt cuộc không nhịn được phá lên cười, chẳng lẽ vượt thời không đến thời đại chiến tranh loạn lạc sinh con sao? Xấu như vậy, đàn ông nào chịu chạm vào người chứ, biết đâu lúc này chán đời quyên sinh rồi cũng nên. Luật sư ngăn bà ta lại "Không để tôi đọc hết sao, bà Uy!" "Được, nhanh lên!" Bà Uy phấn khích ngậm miệng lại! "Nếu như Uy Thất Thất và con cái cô ấy không thể thừa kế, tất cả động sản bất động sản, cùng với tiền tài đều quyên cho tổ chức từ thiện!" Một câu tổ chức từ thiện kia, ba người ngồi trên ghế đều trợn tròn mắt, sao có thể chứ, ông cụ, lại đem tất cả tài sản cho bên ngoài… Bà Uy thét chói tai giật lấy di chúc, xem từng câu từng chữ, lập tức trợn tròn mắt "Vì sao? Vì sao?" Luật sư mỉm cười "Đây chính là chỗ cao minh của ông cụ Uy, ngài ấy định dùng bản di chúc này để bảo vệ cháu gái, chỉ cần cháu gái ngài ấy xảy ra chuyện bất trắc gì, đừng ai nghĩ đến việc được hưởng phần tài sản này, đáng tiếc, ngoài ý muốn, nếu Uy Thất Thất còn ở đây, cô bé thiện lương như vậy, có thể trích ra một khoản trong tay, đủ cho ông bà sống cả đời!" Bà Uy trợn trừng mắt, sao lại có bản di chúc như vậy, ông già này cũng độc ác quá, chỉ cần Uy Thất Thất xảy ra chuyện, đừng ai hòng có ý đồ, xem ra ông ta đã tính được ăn cả ngã về không. Hiện tại Uy Thất Thất bị bà đưa đi xa rồi, nên chẳng được hưởng gì hết, một món tiền cũng không có, nếu như Uy Thất Thất còn đây, chí ít có thể đòi nó chia cho một phần. Bà Uy giờ mới biết mình đã tính sai, tay bà không ngừng run rẩy "Chờ chút, Uy Thất Thất chưa chết, tôi đi tìm nó về!" "Vậy bà đi tìm đi! Nếu trong ba năm Uy Thất Thất còn sống, di chúc vẫn còn hiệu lực, nếu không sẽ hiến tặng!" Luật sư nhắc nhở. Bà Uy lo lắng cọ miết hai tay, lẩm bẩm "Tôi thử xem, tôi nhất định phải tìm được nó về!" Thôn "Hạ Giáng Đầu" nổi tiếng Thái Lan, bà lão Thảo Quỷ nay đã già nua đang chơi đùa với những con sâu bọ gớm ghiếc kia, bà Uy đứng phía sau bà lão, đau khổ van xin. Text được lấy tại truyentop.net "Cho Uy Thất Thất trở về đi, bà đưa nó đến nơi nào rồi!" Bà lão Thảo Quỷ coi thường nhổ ngụm nước miếng, vài giọt nước miếng bắn lên quần áo bà Uy, bà Uy không khỏi nhíu mày, chán ghét nhìn bà lão này. Bà lão Thảo Quỷ chậm rãi dõng dạc nói "Đưa đến Đại Hán rồi, nhưng không thể quay về được, trước đây tôi đã từng nói với bà rồi, cần phải thận trọng." Bà Uy chẳng ngại bà lão kia dơ bẩn, liền túm lấy bà ta "Bà biết không? Nó là thần tài đấy, mau mau lôi về cho tôi, bằng không tôi sẽ giết bà!" "Giết tôi cũng vậy thôi, đưa đi rồi, không quay về được." Bà lão Thảo Quỷ lộ ra hàm răng ố vàng, khinh thường nói. "Lôi về cho tôi, lôi về đây!" Bà Uy điên tiết, bóp cổ bà lão Thảo Quỷ, đôi mắt lòng sòng sọc, tài sản kếch xù của bà, cứ như hóa thành một cơn gió bay đi mất, hiện tại chỉ có Uy Thất Thất mới có thể thu cơn gió đó về, đã tống đi được thì cũng có thể kéo về. Bà Uy càng nghĩ càng tức, sao có thể tống đi rồi không về được, tay bà dùng sức mỗi lúc một lớn, nỗi đau khi mất đi tiền bạc dường như đã hóa thành đợt sóng trào, bà lão Thảo Quỷ giãy dụa, sắc mặt tái mét, bà vồ lấy bộ dụng cụ bên cạnh, cầm một con sâu lên. Bà Uy hận bà lão Thảo Quỷ này, nhận đủ của bà một trăm vạn, vậy mà lại cự tuyệt mình dễ dàng như vậy, phải bóp chết ả lừa đảo này, bà vận hết sức, cả người bà lão Thảo Quỷ dần dần mềm oặt. Song bà Uy cảm giác trên cổ nhói đau, có thứ gì cắn bà một phát, bà đau đớn khó chịu lui về phía sau một bước, trừng lớn mắt nhìn. Tiếp đó bà lão Thảo Quỷ gục xuống, không đứng dậy nữa, bà Uy thoáng sờ qua cổ bà lão Thảo Quỷ, tắt thở rồi, chết rồi? Bà sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo trở lại, lảo đảo tháo chạy khỏi phòng bà lão Thảo Quỷ. Bà Uy không thể tìm Uy Thất Thất về, chán nản quay về nước, bà lôi kéo ông Uy đi khắp nơi cáo trạng, trình bày chi tiết, hy vọng có thể lấy được chút ít tài sản, nhưng di chúc là di chúc, vốn có hiệu lực pháp luật tuyệt đối, không lâu sau tài sản của Uy Thị bị đóng băng, chỉ chờ đến hạn, sẽ quyên cho tổ chức từ thiện. Bà Uy mắc một căn bệnh lạ, không thể nhìn ánh mặt trời, chỉ cần thấy ánh nắng liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy lạ thường, dường như có vô số sâu bọ đang cắn bà, bà vẫn thường xuyên xuất hiện ảo giác, trông thấy con sâu to bự không ngừng ngọ nguậy trước mặt, khiến bà chẳng còn hứng thú ăn cơm nữa, thường xuyên trông thấy đồ ăn trên bàn cũng biến thành trùng độc. Bà Uy suốt ngày trốn trong phòng, tính cách trở nên hết sức quái đản; dần dần tóc tai bắt đầu rụng, bộ dáng cực kỳ kinh dị. Ông Uy mời hết tất cả bác sĩ giỏi giang, các vị chuyên gia cũng khám qua rồi, nhưng không có hiệu quả, bà Uy càng ngày càng tiều tụy hơn, cuối cùng rốt cuộc nằm bẹp trên giường không dậy nổi, biến thành một ả điên đáng sợ. Có lẽ đây chính là báo ứng, nhẫn tâm sử dụng cổ độc với người khác, cuối cùng bị cổ độc hại lại. Tây Vực Đại Hán, Uy Thất Thất ngồi trong phòng, có chút bực bội bất an, trong lòng như có linh cảm, đồng thời một cơn quặn đau xé lòng khiến cô thấy khó thở. "Thất Thất, em làm sao vậy?" Lưu Trọng Thiên ôm cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, hầu như cả ngày nay, Uy Thất Thất cứ thấp thỏm lo âu, hình như có chuyện gì đó khiến cô không thể bình tĩnh nổi. "Em nhớ ông nội, nhớ ông nội vô cùng, không biết vì sao? Ngày hôm qua em mơ thấy ông nội, ông nói với em, ông muốn bảo vệ em mãi mãi..." Thất Thất khóc thút thít "Em rất sợ hãi, em lo cho ông nội, Trọng Thiên, em không sao bình tĩnh được, có phải ông nội đã xảy ra chuyện gì không..." Lưu Trọng Thiên khẽ hôn lên mái tóc cô "Ta thật hy vọng có phép thuật đưa em trở về, nhưng ta lại ích kỷ sợ để em quay về, Thất Thất, đừng lo, ta sẽ thay ông nội yêu thương em hết lòng, để cả đời này em sẽ cảm thấy hạnh phúc." "Trọng Thiên! Nếu ở Đại Hán không có chàng, thì mọi niềm hy vọng của Thất Thất cũng tan biến!" Uy Thất Thất vùi đầu vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, chỗ dựa này khiến cô tĩnh tâm lại, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài trên má. "Thất Thất, ta muốn tặng em một món quà." Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt ve hai má cô, thương tiếc vô hạn nói. "Quà gì vậy?" "Em chờ chút!" Lưu Trọng Thiên bước tới cửa, chàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Cửa phòng vừa mở ra, Uy Thất Thất ngẩng đầu vô tình liếc thoáng qua, nhưng ánh nhìn đó, khiến cô ngạc nhiên mừng rỡ nhảy dựng lên "Phất Lăng..." Trong sân phía ngoài cửa, Giai Giai nắm tay Phất Lăng đứng đó, sao có thể chứ, chẳng phải Đại Hán thiên tử... Uy Thất Thất phấn khởi chạy ra ngoài, ôm Giai Giai và Phất Lăng, mọi nỗi ưu sầu trong đáy mắt đã bay biến hết, chỉ đọng lại niềm hạnh phúc vô bờ. "Vì sao? Chàng làm thế nào vậy!" "Ha ha, Hoàng thượng có một nhược điểm chí mạng, nhược điểm ấy chính là Lưu Trọng Thiên đã từng thiếu chút nữa trở thành Hoàng thượng, ta viết một lá thư cho hắn, nội dung bức thư đó là rất cảm tạ hắn đã thay hai ta chăm sóc Phất Lăng, Tây Vực dù sao cũng gian khổ, tương lai nhờ hắn phong cho con trai chúng ta làm Vương gia, như vậy có thể cùng tiểu hoàng đế tương lai dốc sức vì Đại Hán!" "Không hiểu lắm! Nói mỗi vậy mà con chúng ta được trở về sao?" Uy Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên, trong hồ lô của chàng bán thần dược gì thế. "Đại Hán thiên tử canh cánh trong lòng nhất là bổn vương, lại không nỡ giết bổn vương, hắn sợ con trai bổn vương tương lai sẽ là Lưu Trọng Thiên thứ hai, tiếp tục phân tranh với hoàng tử của hắn, vì thế sau khi đọc thư xong, chắc chắn cảm thấy không thoải mái, liền lén đưa Phất Lăng quay về Tây Vực, trong lòng Đại Hán thiên tử luôn có sự mâu thuẫn và bất an, cho nên chúng ta cần phải rời khỏi Tây Vực, mai danh ẩn tích." "Đi đâu?" "Một nơi tuyệt đẹp nhất, Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên bước tới trước mặt Uy Thất Thất, giang tay ôm ba mẹ con vào trong lòng, chàng muốn cả gia đình được nếm trải cuộc sống thần tiên thực sự. Thái cúc đông ly hạ Du nhiên kiến nam sơn (*) (*) 2 câu thơ trích trong bài thơ Ẩm tửu (Uống rượu_kỳ 5) của Đào Tiềm (365-427) một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc. Ông yêu thích sự tự do, tìm thú vui ở sách, ở rượu, ở ruộng đồng & làm văn để tiêu khiển, nổi tiếng với các bài thơ tả cảnh điền viên. Dịch thơ: bản dịch của Đặng Thế Kiệt Cúc vàng hái dưới rào đông Núi nam thanh thản đứng trông thỏa lòng "Bất kể đi đến nơi nào, chàng vẫn là nô lệ của em!" Uy Thất Thất cười duyên dáng, nụ cười ấy, cũng khiến Lưu Trọng Thiên cam tâm tình nguyện rồi. "Cả đời là nô lệ của em!" Lưu Trọng Thiên tạm buông hai con ra, hôn lướt một cái lên má Thất Thất, ánh mắt Thất Thất thẹn thùng ngước nhìn Lưu Trọng Thiên, có niềm hạnh phúc nào sánh bằng khi có nam nhân anh tuấn giỏi giang như vậy ở bên cạnh mình, xuyên không hai ngàn năm, tình duyên ấy có lẽ trong vận mệnh đã định sẵn rồi. "Em cả đời này... Cũng là nô lệ của chàng!" Năm 86 trước công nguyên, Đại Hán thiên tử truyền ngôi cho hoàng tử Lưu Phất Lăng, xưng là Hán Chiêu Đế! Nhưng suốt cả cuộc đời Đại Hán thiên tử luôn ấp ủ một tâm sự, trước lúc lâm chung muốn gặp lại Lưu Trọng Thiên và Uy Thất Thất một lần, cũng định đón cả nhà Lưu Trọng Thiên về Trường An, nhưng sau khi Hoàng thượng phái người đi Tây Vực, lại tay không trở về, đến cả bóng người cũng không trông thấy, Đại Hán thiên tử siết chặt nắm tay, hai mắt trợn trừng, buồn bực mà chết. Chú thích: Hán Chiêu Đế Lưu Phất Lăng là con trai của Đại Hán thiên tử Hán Vũ Đế, không phải là con của Lưu Trọng Thiên, là trùng tên nhé! Sợ mọi người đọc lại nhầm hihi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]