Tính khí Uy Thất Thất tùy hứng, khiến Lưu Trọng Thiên quả thực bất lực, nếu là yêu cầu khác, chàng sẽ đồng ý với cô ngay, nhưng chuyện này quyết không thể được, chàng đã đánh mất cô một lần rồi, không muốn có lần thứ hai nữa. "Đừng tùy hứng, chúng ta còn con nhỏ, em và con đi Tây Vực chờ ta, đừng nhắc lại chuyện cùng đi Ô Hoàn nữa!" Lưu Trọng Thiên cầm tay Thất Thất "Thời gian chỉ còn lại hai ngày nữa, chúng ta hãy quý trọng khoảnh khắc này!" "Chàng không đồng ý, rõ thật đáng ghét, hiện tại, tâm tình bổn thiếu gia không tốt, em muốn quay về Thất Sắc Giai Nhân, không tới đây nữa, trừ phi chàng ưng thuận với em!" Uy Thất Thất nhướng mày, nổi nóng nói. "Uy Thất Thất!" "Lưu Trọng Thiên!" Uy Thất Thất ngẩng cao đầu không yếu thế, đôi mắt trợn trừng của Lưu Trọng Thiên trong phút chốc bỗng trở nên dịu dàng, chàng vuốt ve hai má Thất Thất, đôi môi không nhịn được phủ xuống môi Thất Thất, hy vọng nụ hôn này có thể khiến cô trở nên ngoan ngoãn hơn chút, tuy nhiên nụ hôn ấy lại bị Thất Thất quật cường cự tuyệt, cô tức giận chạy tới cửa, phẫn uất nói. "Đồ tồi, lại định bỏ em một mình, em chết cũng phải bám lấy chàng." Uy Thất Thất nói xong, không ngoảnh lại chạy một mạch ra ngoài, Lưu Trọng Thiên vội đuổi theo tới cửa phòng, phát hiện Uy Thất Thất đã chạy mất hút rồi, nhất định là giận dữ trở về Thất Sắc Giai Nhân, quả là một nữ nhân bướng bỉnh, hại chàng tối nay lại phải vò võ một mình, khi nào thì nàng mới ngoan ngoãn để mặc chàng an bài, nghe lời chàng, song nếu thật sự trở nên nghe lời như vậy, thì đã không phải là Uy Thất Thất của chàng. Lưu Trọng Thiên về lại phòng, nằm xuống, nhưng rất lâu sau không sao ngủ được, biểu hiện của Hoàng thượng hơi khác lạ, khiến chàng cứ cảm thấy không hợp lý chút nào. Lưu Trọng Thiên đương suy tư, bỗng nhận thấy phía ngoài cửa sổ có tiếng động, chàng lập tức nổi lên cảnh giác, chẳng lẽ Uy Thất Thất đã quay lại, sao không vào, ngược lại trốn bên ngoài cửa sổ nghe ngóng, chàng xuống giường, nhanh chóng mở cửa sổ ra, bất ngờ trông thấy Hi Chân đứng ngoài cửa sổ, lén la lén lút trong vương phủ, đột nhiên bị phát hiện, nàng có chút căng thẳng, trợn mắt nhìn, chân tay luống cuống. "Ngươi đang dòm ngó bổn vương!" Lưu Trọng Thiên siết cằm nàng, gần như mặt nàng bị bóp méo biến dạng, nữ nhân này dám nhìn lén Tam vương gia. Hi Chân sợ hãi, vội vã giải thích "Không có, Hi Chân chẳng qua chỉ muốn ở cùng Vương gia!" "Còn dám nói bậy, bổn vương từ lâu đã biết mục đích của ngươi khi tới vương phủ, có tin bổn vương lập tức giết chết ngươi hay không!" Lưu Trọng Thiên vươn tay ra giơ cao lên, chỉ cần xuất ra một chưởng kia, nữ nhân trước mặt sẽ mất mạng ngay tức thì. Hi Chân bị dọa tới nỗi toàn thân run cầm cập "Vương gia tha mạng, Hi Chân chỉ làm việc theo sự dặn dò của Hoàng thượng, không theo ý mình được, cầu xin Vương gia đừng giết Hi Chân, Hi Chân cam đoan không nói gì hết, kể cả chuyện của ông chủ Tiền!" "Ông chủ Tiền? Ngươi rốt cuộc đã thấy gì rồi, nói mau! Không nói lập tức cho ngươi chết!" Lưu Trọng Thiên có chút căng thẳng, cô ta rốt cuộc biết được bao nhiêu, sẽ không nhận ra Thất Thất là thân nữ nhi chứ, đây há chẳng phải là phiền phức ư, chỉ cần cô ta phao tin ra ngoài, kế hoạch của chàng sẽ hoàn toàn đổ bể. Hi Chân cúi đầu xuống, cực kỳ không tình nguyện nói "Hi Chân nói, nói ngay đây, cho đến hôm nay Hi Chân mới biết, thì ra Vương gia thanh tâm quả dục là vì thích nam nhân, vừa rồi giữa Vương gia và ông chủ Tiền... Hi Chân cam đoan không nói, ngay cả ông chủ Tiền cũng không nhắc tới! Hoàng thượng sẽ không biết!" Hóa ra Hi Chân hiểu lầm, cho rằng Tam vương gia thích nam nhân, Lưu Trọng Thiên hừ lạnh một tiếng, thả Hi Chân ra, vì không biết thân phận Thất Thất nên cho qua, bằng không hôm nay Hi Chân chắc chắn khó thoát khỏi cái chết! "Tốt nhất tránh xa bổn vương một chút, bổn vương chẳng thích ai cả, kể cả ông chủ Tiền, chọc giận bổn vương rồi, tất cả đều giết chết!" Lưu Trọng Thiên trừng mắt nhìn, Hi Chân khiếp sợ không dám nói gì, hoảng hốt tháo chạy, chắc lần này đã hù dọa cô ta rồi, nếu đoán không sai, sáng sớm mai sẽ chủ động rời khỏi vương phủ. Lưu Trọng Thiên quay về phòng, nhưng vẫn không buồn ngủ, chàng đột nhiên ngồi trước thư án, đọc sách suốt đêm khuya... Uy Thất Thất tức giận trở về Thất Sắc Giai Nhân, Tiểu Đào ôm một bé gái ra đón, đây là Giai Giai con gái của Thất Thất. Giai Giai còn rất nhỏ, đôi tay nhỏ bé mũm mĩm ra sức quơ quơ. Tiểu Đào phát hiện tâm trạng Thất Thất không tốt, bèn thăm hỏi "Vương phi, có phải là Vương gia..." "Đồ tồi đó, lúc nào cũng hiếp đáp tôi, còn muốn một thân một mình xông pha mạo hiểm!" Thất Thất ẵm Giai Giai, áp mặt lên hai má Giai Giai, nói với vẻ thương tiếc "Bảo bối, ngày mai hãy theo dì Tiểu Đào đi Tây Vực nhé, mẹ sẽ đuổi theo sau." "Vương phi? Đi Tây Vực?" Tiểu Đào thoáng giật mình, sao lại đột nhiên muốn đi Tây Vực? "Đừng hỏi nữa, ngày mai sẽ có người đến đón các em, sau đó các em hãy lập tức đi Tây Vực, Tiểu Đào!" Uy Thất Thất nắm tay Tiểu Đào "Nếu tôi và Vương gia không thể đi Tây Vực, niệm tình chủ tớ chúng ta, em nhất định phải thay tôi chăm sóc cho Giai Giai thật tốt." "Vương phi, người yên tâm, nếu không phải toàn tâm toàn ý đi theo Vương phi, thì cho tới bây giờ Tiểu Đào đã không ở cùng Vương phi. Giai Giai tựa như con gái ruột của nô tì, có điều... Vương phi, người cùng Vương gia?" Tiểu Đào có hơi lo lắng, Vương phi hôm nay trở về sao thần sắc mất tự nhiên thế nhỉ? Liệu có nguy hiểm gì chăng? Còn nói những lời kỳ lạ như vậy, nàng định tiếp tục truy hỏi Thất Thất, nhưng bị Thất Thất ngăn lại. "Khỏi cần hỏi, nhớ kỹ lời tôi dặn, đến Tây Vực chăm sóc tốt cho Giai Giai." "Vâng, Vương phi!" Tiểu Đào không hỏi nữa, mọi chuyện Vương phi quyết định đều không sai bao giờ. Thành Trường An trong vòng một đêm, Thất Sắc Giai Nhân không thấy tăm hơi đâu nữa, ai nấy đều bàn luận sôi nổi, buôn bán đang tốt như vậy sao đùng một cái không kinh doanh nữa nhỉ, phải chăng đầu óc ông chủ có vấn đề, có người cảm thấy chỗ này buôn bán không tồi, định tiếp quản, nhưng không lần ra manh mối. Gần như cả ngày Lưu Trọng Thiên không trông thấy Uy Thất Thất đâu, chàng sốt sắng bất an, ngày mai sẽ xuất phát đi đông bắc đánh giặc Ô Hoàn rồi, thế nhưng Thất Thất vẫn đang giận dỗi, Uy Thất Thất này sao lại giày vò người ta thế, Lưu Trọng Thiên bực tức cưỡi lên lưng ngựa, bất luận thế nào trước khi lên đường cũng phải gặp Uy Thất Thất một lần cuối. Chàng thực sự sợ chuyến đi này, sẽ âm dương cách biệt, tâm trạng ấy thúc giục chàng gia tăng tốc độ, phóng như bay trên đường phố Trường An. Chiến mã của Lưu Trọng Thiên dừng lại trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, chàng nhảy xuống ngựa, ánh mắt chuyển hướng về phía Thất Sắc Giai Nhân, bỗng kinh ngạc, Thất Sắc Giai Nhân hoang vắng, trống trơn, ngay cả bảng hiệu cũng không thấy nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một ông lão đang thu dọn cửa hàng, Lưu Trọng Thiên hối hả chạy đến. "Ông cụ, cửa tiệm này làm sao vậy, ông chủ đâu?" "Ờ, cửa tiệm này đã bán rồi, giá cả rất hợp lý, về phần ông chủ, nhận bạc xong cũng không biết đi nơi nào." "Đi rồi?" Lưu Trọng Thiên lùi lại một bước, trong lòng thoáng cảm thấy mất mát, Uy Thất Thất cam lòng vứt bỏ rời xa mình thật sao? Chẳng lẽ đã sớm đi Tây Vực rồi? Nhưng cũng không cần nóng vội như vậy chứ, không muốn gặp mặt chàng lần cuối cùng hay sao? Khiến chàng sao có thể cam tâm rời khỏi Trường An đây. Nhưng không cam lòng thì biết làm thế nào, đây là Uy Thất Thất, luôn luôn làm theo ý thích của bản thân, có lẽ nàng giận thật rồi, hoặc là sợ hãi cảnh biệt ly thương tâm, mới quyết định vội vàng rời đi, mặc kệ nguyên nhân là gì, sẽ an toàn hơn nhiều so với ở lại Trường An, hy vọng mẹ con nàng đúng hẹn đi Tây Vực. Lưu Trọng Thiên cô đơn trở về vương phủ, bắt đầu bàn giao một số chuyện trong vương phủ, sau đó quay về phòng mình, lấy bản di chiếu kia ra, than vắn thở dài, tiên hoàng vì sao muốn lưu lại hai bản di chiếu nhỉ? Lẽ nào là vì để cho huynh đệ bọn họ đối địch nhau sao? Nếu không phải vì vật đó, chàng và Uy Thất Thất sẽ có cuộc sống thần tiên biết bao. Song nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải bản di chiếu kia, thì có lẽ chàng và Uy Thất Thất cũng sẽ không có nhân duyên như thế, tốt cũng là nó, xấu cũng là nó, hiện tại đã đến lúc giao nó cho Hoàng thượng rồi, để y an tâm làm một vị hoàng đế tốt, đã không muốn giang sơn, hà tất u mê không chịu tỉnh ngộ, đi Ô Hoàn, bất luận kết quả thế nào, Lưu Trọng Thiên cũng không có ý định trở lại Trường An nữa. Chuyến đi này phó tướng của Lưu Trọng Thiên là Lưu Duẫn y xưa, có điều lúc này vẻ mặt Lưu Duẫn lại u sầu, dường như đầy bụng tâm sự, giám quân cũng vẫn là Ngô Trung Nghĩa, lần trước bởi vì chuyện Uy Thất Thất, tên này thiếu chút nữa mất đầu, may mà có Trì tướng quân giữ lại mạng sống cho hắn, thật không ngờ, oan gia ngõ hẹp. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Nhưng Lưu Trọng Thiên đâu biết rằng, sự kết hợp này hoàn toàn là ý đồ xảo trá của Thái hậu, nếu như Lưu Duẫn có đôi chút dao động trở thành kẻ hạ thủ lưu tình, Ngô Trung Nghĩa sẽ mau chóng bẩm báo thái hậu, chém giết trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu nhà hắn, xem ra lần này Tam vương gia Lưu Trọng Thiên chắc chắn phải chết. Khi đến Ô Hoàn, đã là gần hai tháng sau, quân đội Đại Hán người ngựa mệt nhoài, dựng trại đóng quân, Lưu Trọng Thiên mặc áo giáp dày cộp nhảy xuống chiến mã, ngắm nhìn Ô Hoàn đẹp đẽ bao la bát ngát, quả là chốn tiên cảnh trần gian, lại bị quân Hung Nô dẫn dắt lầm đường lạc lối trở thành kẻ địch với Đại Hán. Tộc người Ô Hoàn là một nhánh của bộ lạc Đông Hồ, sống tập trung ở núi Ô Hoàn, mưu sinh bằng nghề du mục săn bắn, sau khi bị thiền vu Hung Nô là Mạo Đốn đánh bại liền thuộc sở hữu của Hung Nô, hiện giờ lại chống đối Đại Hán, chinh phục Ô Hoàn là mục đích chủ yếu của chuyến đi đông bắc này, đáng tiếc, Lưu Trọng Thiên thở dài, có lẽ chàng không thể chờ đến khi đánh xong chiến dịch này mới rời đi. "Vương gia, hết thảy đã bố trí ổn thoả rồi, sắc trời không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi." Phó tướng Lưu Duẫn bước tới trước mặt Tam vương gia thấp giọng nói, hắn khâm phục vị Tam vương gia anh dũng, oai phong lẫm liệt này, sự áy náy trong lòng cứ gặm nhấm trái tim hắn, khiến trên đường đi hắn cứ đấu tranh mâu thuẫn. "Ừ!" Lưu Trọng Thiên xoay người đi về phía đại bản doanh vừa được dựng, Lưu Duẫn nhìn bóng dáng Vương gia, không kìm được rơi nước mắt, đáng tiếc vị Tam vương gia anh dũng thiện chiến, tận tâm tận lực vì Đại Hán, không ngờ lại rơi vào một kết cục như vậy, vì gia đình, Lưu Duẫn siết chặt nắm tay, chỉ có thể xin lỗi Tam vương gia. Lưu Trọng Thiên tiến vào đại bản doanh, cởi bỏ áo giáp, cầm bội kiếm lên nhẹ nhàng lau chùi. "Khởi bẩm Vương gia!" Ngoài cửa có người khẽ gọi. "Vào đi!" Lưu Trọng Thiên đặt bội kiếm xuống, ngồi ngay ngắn nhìn phía cửa đại bản doanh, một binh lính từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng đồ ăn, dáng người binh lính kia có phần thấp bé gầy yếu, hắn để đồ ăn ở trên bàn, rồi ngoan ngoãn đứng ở một bên, hình như còn muốn nói gì đó, cứ một mực cúi thấp đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]