Chương trước
Chương sau
Lưu Trọng Thiên nghe xong những lời Hoàng thượng nói, lập tức trợn trừng mắt, chàng gần như không dám tin lời lẽ đó là của Hoàng thượng, chàng đã làm theo nguyện vọng của Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng lại đối xử với Thất Thất như thế, khiến chàng sao có thể cam tâm đây.
"Hoàng thượng, chẳng phải ngài đã hứa với Trọng Thiên rằng sẽ đối đãi Thất Thất thật tốt ư?"
"Ta đối với nàng toàn tâm toàn ý, nhưng nàng chẳng thèm đếm xỉa đến cảm xúc của trẫm, tất cả đều là do nàng gieo gió gặt bão, còn nữa..." Hoàng thượng nhìn Lưu Trọng Thiên "Trẫm trở về lập tức soạn chỉ, ban cho đệ một Vương phi, chính là Ninh Vân Nhi trong phủ của đệ, đừng nói không muốn, đó là thánh chỉ!"
"Trọng Thiên nhất định sẽ kháng chỉ!" Ngữ khí Lưu Trọng Thiên kiên quyết, trong lòng chàng chỉ lưu luyến một mình Thất Thất, chàng hoàn toàn không có tâm tư tiếp nhận nữ nhân khác.
"Không cho phép đệ."
Hoàng thượng khinh thường nói, sau đó đi tới trước mặt Thất Thất, vươn bàn tay ra siết lấy cằm Thất Thất, Uy Thất Thất căm hờn lui về phía sau, phẫn nộ hất tay y ra.
"Cút đi Hoàng thượng, giang sơn Đại Hán sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay ngài, ngài là đồ hôn quân không biết phân rõ phải trái, Lưu Trọng Thiên tận tâm tận lực vì Đại Hán, đánh lui Hung Nô, lúc nào cũng khiêm nhường ngài, ngài lại lấy oán trả ơn, hết lần này tới lần khác cướp đoạt nữ nhân của chàng, người trong thiên hạ không nói ngài, không phải vì không biết, mà là vì e sợ ngài, nhưng Uy Thất Thất tôi không giống thế, ngài không phải Hoàng thượng của tôi, đối với tôi mà nói, ngài chỉ là tro bụi!"
Chưa từng có người nào xấc xược nói Hoàng thượng như vậy, lời nói này có cường độ kích thích quá lớn, khiến Hoàng thượng trợn mắt há hốc mồm, cũng chấn động bội phần "Nàng nói cái gì?"
"Nói ngài đó, ngài cứ việc giết Uy Thất Thất, nữ nhân thị tẩm của ngài ư, đừng hòng, Uy Thất Thất dù có chết cũng không hầu hạ ngài đâu!"
"Nàng thật sự thà chết cũng không theo trẫm!" Trong lòng Hoàng thượng cực kỳ phẫn hận, sao lại có nữ nhân ngạo mạn như thế.
"Đúng vậy, Uy Thất Thất thà chết!" Uy Thất Thất nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định, cô là người đến từ tương lai, nếu như không được ở bên người mình yêu, ở lại Đại Hán còn có ý nghĩa gì.
"Được, trẫm đã không chiếm được nàng, chẳng có lý gì để cho nàng thích làm gì thì làm, vậy thì xử tử nàng!" Đại Hán thiên tử bị bức tới đường cùng, tại sao lại có nữ nhân quật cường như vậy, cho nàng một con đường sống nàng không đi, khăng khăng cầu xin được chết.
Lưu Trọng Thiên đã viết hưu thư rồi, nhưng không tài nào ngăn cản Hoàng thượng ban cái chết cho Thất Thất, vạn phần căm tức "Hoàng thượng, Trọng Thiên đã viết hưu thư rồi, chỉ vì bảo toàn tính mạng của Thất Thất, ngọc bài miễn tử là Hoàng thượng ban cho Thất Thất, cũng là thành ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài không thể giết nàng được."
"Ai nói trẫm muốn giết nàng, ha ha!" Đại Hán thiên tử bật cười ha hả.
"Uy Thất Thất, hộ quốc tướng quân nghe lệnh." Đại Hán thiên tử ngồi trở lại trên ghế. "Cao Ly và Đại Hán nảy sinh rạn nứt, chúng dẫn binh xâm chiếm quận Hữu Bắc Bình, quận Ngư Dương, lực lượng tương đối hùng mạnh, trẫm lệnh cho Uy Thất Thất nắm giữ ấn soái xuất chinh! Thảo phạt Cao Ly, nhưng trẫm chỉ cho ngươi năm nghìn tinh binh, trẫm nói trước, nếu thất bại, đó là tội chết, còn nếu như ngươi có thể thắng trận trở về, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!"
Lưu Trọng Thiên nghe xong, không khỏi nhíu mày "Hoàng thượng, Cao Ly binh hùng tướng mạnh, Thất Thất chỉ là thân nữ nhi, hơn nữa chỉ cấp cho năm nghìn tinh binh, Hoàng thượng chẳng phải muốn Thất Thất chết trận sa trường sao?"
"Uy Thất Thất có thể không cần đi, hầu hạ trẫm, làm cho trẫm vui vẻ là được!" Hoàng thượng cười gằn, sợ rồi sao? Có đường lui, Hoàng thượng cho nàng cơ hội, chung quy là nữ nhân, còn có thể chịu đựng tới khi nào, chẳng lẽ không thích hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc sướng, lựa chọn chịu khổ đi biên ải đánh trận?
"Hoàng thượng" Ánh mắt Lưu Trọng Thiên đỏ gay, chàng siết chặt nắm tay, đương định ra tay, lại bị Uy Thất Thất bắt được, Thất Thất bày tỏ thái độ "Uy Thất Thất lĩnh chỉ!"
"Thất Thất, em điên rồi." Lưu Trọng Thiên trở tay nắm lấy tay nàng, thật chặt, nói gì cũng không chịu buông ra, sợ hễ buông tay thì Thất Thất sẽ bay đi mất.
Hoàng thượng lãnh đạm nhìn về phía Lưu Trọng Thiên đương nắm chặt tay Thất Thất, trong lòng không nói ra được đó là loại tâm tư gì, tình yêu của y đối với Uy Thất Thất, đâu có kém cạnh so với Lưu Trọng Thiên, yêu càng nhiều, y lại càng cảm thấy mất mát, đã không chiếm được, vậy hãy để cho nữ nhân ấy biến mất khỏi thế gian này, vĩnh viễn khỏi phải vì nàng mà phiền não nữa.
"Tiểu Vu Tử, đưa Thất tướng quân hồi phủ, trẫm cũng muốn hồi cung!" Hoàng thượng thở dài một tiếng, sự luyến tiếc với Uy Thất Thất lại hiện rõ trên gương mặt, nhưng đành chịu không còn cách nào khác.
Ầm ĩ một hồi, vương phủ rốt cục đã yên tĩnh trở lại, tất cả đều bỏ đi hết, Hoàng thượng đi rồi, Thất Thất đi rồi, chỉ còn lại mình Lưu Trọng Thiên đứng trong căn phòng rộng lớn, lòng trống trải, chinh chiến bao năm, nhưng không sao bảo vệ nổi một tiểu nữ tử, thật xấu hổ, đối thủ của chàng lại chính là hoàng huynh của mình, Đại Hán thiên tử, giết không được, đánh không xong, càng không thể tạo phản.
Lưu Trọng Thiên biết Hoàng thượng chẳng qua chỉ vì ghen tuông nên trí óc hồ đồ, nếu Uy Thất Thất tử trận trên chiến trường Cao Ly, không biết y có thực sự vui như vậy hay không, một nữ nhân thế chỗ nam nhân, đứng nơi tiền tuyến Đại Hán, lịch sử sẽ chép lại thế nào đây, mọi người sẽ chế nhạo Đại Hán thế nào đây.
Lưu Trọng Thiên ngồi ngây ra trước thư án, nhìn tấm ngọc bài miễn tử trong tay, Uy Thất Thất thông minh nhanh trí, nàng đã suy tính hết các khả năng, vì chàng mà thỉnh cầu tấm ngọc bài miễn tử này, Thất Thất lúc này trong lòng Lưu Trọng Thiên đã không chỉ là một nữ nhân, mà còn là một phần chỗ dựa, một phần tin tưởng, nếu như không có nữ nhân này, cuộc sống sau này của Lưu Trọng Thiên sẽ như thế nào đây.
Tấm ngọc bài miễn tử đó tượng trưng cho tình yêu chân thành của Uy Thất Thất đối với Lưu Trọng Thiên, khiến chàng vui sướng bội phần, đồng thời cũng đau đớn không kém, bảo vệ nữ nhân này cũng đồng nghĩa với việc đối đầu Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên phải đưa ra sự lựa chọn.
Ninh Vân Nhi bi thương đứng bên ngoài cửa, áy náy nhìn Lưu Trọng Thiên, trong lòng cảm thán lẫn hối hận vô cùng, từ sau khi nàng trở về, thấy Hoàng thượng dẫn theo binh hùng tướng mạnh xông vào vương phủ, nàng biết mình đã gây ra đại họa rồi, trốn trước khung cửa sổ, nhìn căn phòng bị bao vây tứ phía, nếu không phải nàng tự ý làm xằng, đánh tráo Uy Thất Thất, thì Hoàng thượng đâu nổi cơn thịnh nộ như thế.
Nếu đêm qua Hoàng thượng sủng hạnh Uy Thất Thất, thì hôm nay làm sao lại có tình cảnh bi thảm này chứ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nếu như Hoàng thượng không bắt gặp Thất Thất ở cùng Vương gia, cũng sẽ không khăng khăng đòi giết Vương gia.
Cũng do sự hồ đồ của nàng mà bản thân đã đánh mất trinh tiết, danh dự bị hủy hoại, còn hại cả Vương gia, Ninh Vân Nhi khóc nức nở chạy vào trong, quỳ xuống trước mặt Lưu Trọng Thiên. Nghẹn ngào khóc nấc lên "Là Vân Nhi có lỗi với Vương gia!"
Tâm tư Lưu Trọng Thiên đương đau buồn bỗng định tâm tĩnh khí lại. Nhìn Ninh Vân Nhi một cách kỳ lạ "Vân nhi, muội đây là...?"
"Chuyện đêm qua, đều do một tay Vân Nhi gây ra bởi sự đố kị, Vân Nhi cho rằng Vương gia muốn đến phủ tướng quân tìm Uy Thất Thất, nên ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo tới phủ tướng quân, rồi tráo Uy Thất Thất đi, muốn cùng Vương gia có một đêm duyên phận... Là Vân Nhi đã hại Vương gia!"
Ninh Vân Nhi không sao nói tiếp được nữa, hồi ức đêm qua khiến nàng cảm thấy ô nhục, nàng dâng thân thể mình cho một nam nhân hoàn toàn không quen biết, tuy y là bậc cửu ngũ chí tôn cao quý, nhưng đối với Ninh Vân Nhi mà nói, đó chỉ là một nam nhân xa lạ, không phải Lưu Trọng Thiên nàng một lòng mến mộ, chuyện đêm hôm đó, đã khiến cuộc đời này nàng cùng Tam vương gia vô duyên rồi.
"Muội nói, Thất Thất là do muội đưa về vương phủ..."
"Uy Thất Thất lúc đó đã say rượu, là Vân Nhi sinh lòng oán hận, sai người cõng nàng ta ra khỏi phủ tướng quân, nhốt vào chính căn phòng của nàng ta, Vân Nhi biết sai rồi, nhưng bây giờ không sao cứu vãn được nữa!"
Lưu Trọng Thiên giờ mới hiểu ra, chàng cũng không trách tội Ninh Vân Nhi, Vân Nhi cũng vì quá si tình, Lưu Trọng Thiên không biết lúc này tâm trạng mình thế nào, đêm qua nếu như Hoàng thượng sủng hạnh Thất Thất, Lưu Trọng Thiên hôm nay sẽ đau khổ tột cùng, nhưng chính vì những biến cố xảy ra đêm qua, khiến Hoàng thượng một lòng muốn giết Thất Thất, tất cả mọi chuyện đều nằm trong định mệnh, chỉ biết trách vận mệnh trêu ngươi.
"Đứng lên đi!" Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nói, chuyện đã đến nước này, trách tội còn có ích gì chứ.
"Vương gia, Vân Nhi sống không bằng chết, đêm qua Hoàng thượng xem Vân Nhi là Uy Thất Thất, Vân Nhi đã không còn trong trắng, chẳng còn mặt mũi nào gặp Vương gia!" Ninh Vân Nhi uất ức nói.
"Vân Nhi..." Lưu Trọng Thiên không biết nên an ủi nàng thế nào, chẳng trách Hoàng thượng lại giận dữ như thế, chỉ tội nghiệp cho Ninh Vân Nhi, Lưu Trọng Thiên đỡ nàng dậy "Bổn vương không thể lấy muội, không phải vì chuyện muội còn trong trắng hay không, mà vì bổn vương không thể từ bỏ Thất Thất, nàng ấy đã ở trong lòng bổn vương mất rồi."
"Vân Nhi hiểu, Vân Nhi ban nãy đã nhìn thấy rồi, là do Vân Nhi ngu muội, mới làm hại Vương gia và Vương phi!"
"Muội hiểu được là tốt rồi, Vương gia sẽ tìm cho muội một nơi nương tựa tốt."
Nơi nương tựa tốt, Ninh Vân Nhi lúc này đâu còn mong đợi gì chứ, có lẽ cuộc đời này chỉ có thể bầu bạn với đàn tranh cùng những hoài niệm về cuộc sống trong vương phủ quen thuộc của Tam vương gia... Nàng không thể ở lại đây được nữa, nếu như nàng còn lưu lại nơi này, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hạ chỉ bắt Vương gia nạp phi, nếu như Vương gia không chịu, đó sẽ là tội chết, nàng đã hại Vương gia một lần rồi, không thể lại có lần thứ hai.
Lưu lại chỉ làm một quân cờ bị lợi dụng, mặc cho người ta định đoạt, chẳng có bất kỳ hạnh phúc nào, biết đâu khi rời khỏi đây, Ninh Vân Nhi lại có thể tìm được một nơi yên bình.
Ninh Vân Nhi lưu luyến liếc nhìn Vương gia, rồi kiên quyết đi ra ngoài, lặng lẽ thu dọn hành lý, rời khỏi vương phủ. Nữ nhân ấy biến mất trong màn đêm mịt mù, mang theo trái tim bị tổn thương, tấm thân bị hủy hoại, nhưng không cách nào quên được tình yêu, cô đơn lẻ bóng rời đi.
Ninh Vân Nhi trong vòng một đêm đã mất tích, Lưu Trọng Thiên sai người tìm kiếm khắp nơi, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy nàng, chàng cảm thán nhìn căn phòng trống không, nhớ lại lúc Ninh Vân Nhi vẫn còn là một tiểu cô nương mười tuổi, đến ở vương phủ, giờ đây ra đi như vậy, thật thê lương ảm đạm, Lưu Trọng Thiên cảm thấy thẹn với linh hồn phụ thân nàng trên trời, nhưng Vân Nhi cố ý bỏ đi, muốn tìm về cũng khó, hy vọng nàng có thể tìm được nơi nương tựa tốt, không cần lẻ loi hiu quạnh nữa.
Không có Ninh Vân Nhi, dường như Hoàng thượng thiếu đi một quân cờ thực sự, chuyện cưỡng ép tuyển phi cho Lưu Trọng Thiên cũng thôi không nhắc tới, nhưng còn chuyện Uy Thất Thất xuất chinh, đã vô cùng cấp bách, Hoàng thượng đang chờ Uy Thất Thất chịu khuất phục, cho dù là một ám hiệu cũng được, y âm thầm nghe ngóng từ Tiểu Vu Tử về động tĩnh của Uy Thất Thất, kết quả lời Tiểu Vu Tử nói khiến Hoàng thượng tức sôi máu, Uy Thất Thất ở phủ tướng quân vẫn tươi tỉnh như trước, hình như chẳng thèm để ý chuyện xuất chinh đánh Cao Ly, càng khỏi cần nói đến chuyện khuất phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.