Chương trước
Chương sau
Đối diện với ánh mắt si tình của Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất bỗng cảm động, nhưng sự cảm động đó chỉ diễn ra trong tích tắc, có lẽ Tam vương gia e sợ quyền uy của Hoàng thượng nên định hưu thê, và sẽ cưới Ninh Vân Nhi!
"Vương gia..."
"Bổn vương ganh tị, Thất Thất, em hãy cứu bổn vương... Bổn vương không thể không có em."
"Ganh tị?" Thất Thất có phần không tin, Lưu Trọng Thiên lại có thể nói ganh tị, phải là đã tổn thương tới lòng tự tôn của chàng mới đúng chứ, chẳng phải Vương gia ngạo mạn này đã nói cô chỉ là nữ nhân ư? Chẳng phải có thể mặc sức lấy người khác thay thế cô hay sao?
"Ở lại đây, đừng tới phủ tướng quân…" Lưu Trọng Thiên than nhẹ.
"Biểu hiện hiện tại của Vương gia, là vì yêu Thất Thất hay là vì lòng tự tôn bị tổn thương, bất luận là cái nào, Thất Thất biết, Vương gia sẽ không quay lưng lại với Hoàng thượng, giang sơn Đại Hán quan trọng hơn hết thảy, trước đây Vương gia muốn giết Thất Thất, chẳng phải cũng lo sợ sẽ có ngày thế này hay sao?"
Lưu Trọng Thiên giật mình, đúng vậy, chàng quả thực sợ có một ngày như vậy, đã từng giơ kiếm lên thiếu chút nữa giết Uy Thất Thất, nhưng hiện giờ, tâm trạng chàng không như xưa, trải qua nỗi đau mất mát, tận đáy lòng chàng lo sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp nàng nữa, chàng hy vọng Thất Thất có thể sống tốt, cho dù ở bên Hoàng thượng, chỉ cần Uy Thất Thất cảm thấy hạnh phúc là được, Lưu Trọng Thiên sẽ cảm thấy được an ủi phần nào, trong thiên hạ Đại Hán, còn có một nữ nhân khiến chàng yêu thích cảm mến như vậy, âu cũng là chỗ dựa tinh thần cho chàng.
"Thứ lỗi cho bổn vương..."
Thất Thất đẩy Lưu Trọng Thiên ra, sửa sang lại đầu tóc, ngồi dậy "Thất Thất không phải lễ vật, cũng không phải là vật phụ thuộc, Vương gia đã sức cùng lực kiệt, lo lắng không đâu."
"Em hiện giờ vẫn là Vương phi của bổn vương!" Lưu Trọng Thiên thực sự bị ngữ khí lạnh nhạt của Thất Thất làm tổn thương.
"Hãy bỏ Uy Thất Thất, Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ phải làm như vậy, hơn nữa... Vương gia chẳng phải muốn nạp Ninh Vân Nhi sao, hãy sắc phong nàng ta là Vương phi." Uy Thất Thất nhảy xuống đất, bắt đầu thu dọn đồ dùng cá nhân của mình "Em chẳng cần ai hết, không cần Vương gia, cũng không cần Hoàng thượng."
"Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên giữ chặt tay Uy Thất Thất "Em vì sao cứ phải so đo với Vân Nhi, bổn vương chỉ muốn cho muội ấy một bến đỗ mà thôi."
"Vương gia quyết định tùy ý như thế, nữ nhân khắp thành Trường An này đều đang chờ ngài cho bến đỗ đấy, không biết phủ đệ của Vương gia có đủ rộng hay không, Vương gia có đủ uy lực dũng mãnh hay không!"
"Tại sao vào lúc này, còn muốn chọc giận bổn vương!" Lưu Trọng Thiên có phần bất lực, trong lòng cảm thấy áy náy khó nói nên lời.
Thất Thất lạnh lùng đi tới trước mặt Lưu Trọng Thiên "Sao? Vương gia tức giận rồi, Thất Thất sợ lắm, Thất Thất nên lánh đi thôi..." Dứt lời, nhanh chóng chạy tới cửa phòng.
"Chết tiệt!" Lưu Trọng Thiên đuổi theo, kéo nàng trở về, đôi co một hồi, trực tiếp đẩy nàng ngã xuống giường.
Thất Thất muốn bò dậy, nhưng chẳng có cơ hội, Vương gia đã ghì chặt hai cánh tay cô, bá đạo hôn cô, trong sự ngang ngược đó tràn đầy vẻ thương tiếc, Thất Thất căm hận nhìn Lưu Trọng Thiên, lại bất ngờ trông thấy trong mắt chàng ẩn chứa nỗi xót xa, bất giác ngẩn người, lòng cũng dịu đi.
Lưu Trọng Thiên đối diện với nữ nhân không chịu khuất phục như Uy Thất Thất, trong lòng ngầm thỏa hiệp, chỉ cần Uy Thất Thất ở lại bên cạnh chàng, chàng sẽ không cần bất cứ ai khác, không nạp thiếp, không tuyển phi, chỉ cần một mình Thất Thất, bên nhau trọn đời.
Trong phòng tình nồng ý đượm, ngoài kia Tiểu Vu Tử lòng nóng như lửa đốt, hắn không dám tiến vào, sợ Tam vương gia nổi nóng sẽ một kiếm giết hắn, loại tiểu tốt như hắn, dù chết cũng chẳng có người thương xót, ai lại vì một tên tiểu thái giám đi đắc tội với Tam vương gia chiến công hiển hách chứ? Bỏ đi, chờ thêm chút nữa.
Nhưng chuyện hôm nay, nhất định không thể truyền đến tai Hoàng thượng, bằng không hắn khó giữ được mạng sống, Tiểu Vu Tử nhìn đám tỳ nữ và hộ vệ, không kiên nhẫn khoát khoát tay.
"Đi đi, tất cả đến sân trước chờ đi, Thất tướng quân thu dọn xong xuôi sẽ ra!"
Tỳ nữ và hộ vệ nhanh chóng rời đi, Tiểu Vu Tử không nhịn được ghé sát vào cạnh cửa phòng, nhìn trộm qua khe cửa, chớp mắt vài lần, nhỏ giọng nói thầm.
"Ngay cả thái giám vốn không phải nam nhân nhìn thấy cũng động lòng, huống chi là Hoàng thượng và Tam vương gia khí huyết sung mãn..." Hắn vội nuốt ngụm nước miếng đang sắp trực trào ra, lẳng lặng ngồi canh giữ ngoài cửa, hy vọng Tam vương gia có thể giải quyết nhanh gọn nỗi tương tư để hắn mang Uy Thất Thất đi.
Tiểu Vu Tử vẫn đứng canh ngoài cửa phòng, chờ đã rất lâu, hắn buồn chán ngắm nhìn sao trên trời, ngủ gật gà gật gù, Tiểu Vu Tử không dám làm liều, hắn lo sợ Tam vương gia sẽ lấy mạng hắn.
Uy Thất Thất thẹn thùng đẩy Lưu Trọng Thiên ra, cô bối rối né tránh ánh mắt si mê của chàng. Tam vương gia này, trên chiến trường oai phong lẫm liệt, nhưng trong tình yêu, lại ngu ngơ không biết tình cảm của Thất Thất thế nào, có lẽ suốt cuộc đời cũng chẳng rõ cô có yêu chàng hay không.
Thất Thất ngượng ngùng mặc y phục vào, vì vừa rồi dâng trào cảm xúc mãnh liệt, hai má cô đỏ bừng, tim cũng đập rộn ràng.
"Bổn vương nghĩ thông suốt rồi, bổn vương không sao xuống tay giết em được, vậy bổn vương sẽ từ bỏ em, có lẽ hạnh phúc của em đích thực không ở chỗ bổn vương!" Lưu Trọng Thiên thở dài "Chỉ cần em vẫn là Vương phi của bổn vương một ngày, bổn vương đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không nạp thiếp không tuyển phi." xem tại TruyenFull.vn
"Vương gia... Chàng thực sự hy vọng Thất Thất hạnh phúc sao?" Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, được nghe thấy những lời nói như thế từ trong miệng Vương gia cổ đại, quả thực khiến Thất Thất giật bắn mình, chàng sẽ vì cô thay đổi sao?
"Phải!"
"Chàng có thể vì Thất Thất, không tuyển phi, không nạp thiếp sao?"
"Trong lòng bổn vương chỉ có mình em!"
"Nếu Thất Thất yêu nam nhân khác, chàng cũng sẽ không đòi giết Thất Thất nữa chứ?"
"Bổn vương không làm được, bởi vì bổn vương không nỡ."
"Vương gia..." Uy Thất Thất xúc động nước mắt lưng tròng, đột nhiên nhào tới trong lòng Lưu Trọng Thiên, ôm riết lấy chàng, cử chỉ khác thường của Thất Thất đã hù dọa Lưu Trọng Thiên, chàng khẽ vỗ vỗ bả vai cô, thương tiếc vô hạn.
Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lưu Trọng Thiên "Vương gia, trong lòng Thất Thất cũng chỉ có một mình Vương gia, cả đời chỉ yêu Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, cho nên cũng muốn trong lòng Vương gia chỉ có một mình Thất Thất, cả đời chỉ yêu Uy Thất Thất!"
"Bổn vương bằng lòng, cả đời!" Lưu Trọng Thiên lúc này không hề hoài nghi, nghe những lời nói này của Thất Thất, khiến chàng cảm thấy vui sướng khôn cùng, sự nghi ngờ trước đây đối với Thất Thất đã tan thành mây khói, song lúc này Lưu Trọng Thiên càng thêm sầu não, xem ra vấn đề hưu thư, bất luận thế nào chàng cũng không sao viết nổi, cho dù có muốn lấy mạng chàng.
"Vương gia, hôm nay Thất Thất thực sự rất vui, nhưng hiện giờ Thất Thất phải đi rồi!" Uy Thất Thất lau hai hàng lệ, tránh nhìn Lưu Trọng Thiên.
"Bổn vương sẽ nghĩ cách để em trở lại bên cạnh bổn vương, nếu còn bức ép bổn vương nữa, bổn vương sẽ..."
"Đừng!" Thất Thất bịt miệng chàng "Thất Thất muốn Vương gia bình bình an an, tạo phản, chuyện mất đầu như chơi không thể làm, chàng cũng đã nói, Đại Hán là thiên hạ của Hoàng thượng, Thất Thất luôn mong được sống bên Vương gia trọn đời trọn kiếp này, cho nên chàng nhất định phải vì Thất Thất bảo trọng."
"Thất Thất, những lời em vừa nói cộng thêm dáng vẻ hiện tại, khiến bổn vương không nỡ rời xa em!" Lưu Trọng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thất Thất, đặt ở bờ môi, hôn mơn man.
"Cả đời, thật lâu, Thất Thất còn muốn sinh rất nhiều con cái cho Vương gia!"
"Lời em nói quả là lớn mật, nhưng lại khiến bổn vương vô cùng khoan khoái."
Lưu Trọng Thiên cứ cảm thấy những biểu đạt kia của Thất Thất đặc biệt mê người, khiến người ta lưu luyến quên mất rằng đó là những điều suồng sã lớn mật, quên cả việc chấn chỉnh, tình yêu của nàng thể hiện hết trên gương mặt, trong nói lời.
"Còn rất nhiều việc lớn mật nữa đó, Vương gia sau này cứ từ từ thưởng thức." Uy Thất Thất rút ngón tay ra, mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đó khiến Tam vương gia mê mẩn, Uy Thất Thất cầm đống đồ dùng cá nhân đã thu dọn xong, đặt một nụ hôn lên môi Vương gia, nhanh chóng chạy tới cửa phòng.
Tiểu Vu Tử đợi chờ sốt ruột, bực bội đi đi lại lại, Tam vương gia này quấn quýt si mê đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong, hắn lại dòm qua khe cửa nhìn vào trong lần nữa, vừa ghé mặt tới gần, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, lập tức đụng vào mũi hắn, hắn đau đớn liên tục lui về phía sau, cảm giác có chất gì đó ươn ướt chảy ra, ối mẹ ơi, xuất huyết rồi.
"Thất tướng quân, cô không thể nhẹ nhàng chút sao? Cái mũi của tiểu nô tài..." Tiểu Vu Tử xoa mũi, thấy Uy Thất Thất cười tươi rói, nước mắt tuôn trào xót xa.
"Ồ? Ai bảo ghé vào cửa! Dám nhìn lén, cẩu nô tài chết tiệt, cậu đã trông thấy những gì rồi?" Uy Thất Thất xách tai Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử nhăn mặt nhe răng chắp tay khẩn cầu.
"Ái ui! Thất tướng quân của thần, bà cô ơi, tiểu nô tài chẳng trông thấy gì cả!"
"Nhìn thấy rồi, sẽ móc mắt cậu ra, Hoàng thượng yêu thích tôi như thế, nếu tôi muốn moi tim cậu, chắc hắn ta cũng đồng ý." Uy Thất Thất cố ý hù dọa Tiểu Vu Tử, sợ hắn nói bậy bạ khắp nơi, sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Lưu Trọng Thiên.
"Ôi chao, Thất tướng quân, tiểu nô tài đâu dám đắc tội với Thất tướng quân, dù cho thực sự nhìn thấy điều gì, tiểu nô tài cũng không dám nói, nói ra, chẳng phải sẽ gặp họa rơi đầu ư."
"Biết thế thì tốt!" Uy Thất Thất quăng đống đồ đã thu dọn cho Tiểu Vu Tử "Dẫn đường tới phủ tướng quân!" Dứt lời học theo dáng vẻ của nam nhân, hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang tiến về phía trước.
Tiểu Vu Tử vui mừng, chỉ cần Uy Thất Thất chịu đi là tốt rồi, nếu cô cứ nán lại chỗ Tam vương gia, hắn sẽ phiền phức to.
"Thất tướng quân hồi phủ tướng quân!" Tiểu Vu Tử phấn khích xách gói đồ nặng, cười ha ha đi trước dẫn đường.
Lưu Trọng Thiên bước tới cửa, lặng lẽ nhìn Uy Thất Thất mang theo đám hộ vệ tỳ nữ kia cùng Tiểu Vu Tử rời khỏi đây, căn phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, trong lòng cũng có cảm giác trống vắng, những lời nói lớn mật của Uy Thất Thất vẫn quẩn quanh trong đầu chàng, hình bóng nữ nhân hoạt bát ấy đã khắc sâu trong trái tim chàng, mãi không phai mờ.
Lưu Trọng Thiên quay về phòng mình, tâm tình đã không còn nặng trĩu như trước, hòn đá tảng đè nặng trong lòng đã được cất đi, bất luận sau này Thất Thất theo Hoàng thượng, hay là lưu lại đây, Lưu Trọng Thiên đã làm sáng tỏ được một chuyện, đó là trong lòng Uy Thất Thất chỉ có một mình chàng, Thất Thất của chàng yêu thương chàng sâu đậm, vậy là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.