"Lập tức về vương phủ cùng Lưu Duẫn, không được phép tùy ý đi lại, cũng không được phép kéo rèm xe lên!"
Thất Thất nổi nóng trừng mắt nhìn chàng "Tôi muốn đi thăm thú cảnh náo nhiệt cùng ngài, tại sao lại lén lút muốn xua tôi về! Phải chăng bởi vì dáng vẻ của tôi?"
"Nói lung tung gì thế? Há có chuyện nam nhân đi tới đâu cũng mang nữ nhân của mình theo được, về vương phủ chờ bổn vương!"
"Lưu Trọng Thiên, ai là nữ nhân của ngài?" Thất Thất hạ rèm xe xuống, không muốn trông thấy bộ dáng đáng ghét của Lưu Trọng Thiên nữa, xem ra những tháng ngày sau này của cô không thoải mái rồi. Lưu Trọng Thiên dường như coi cô là tài sản riêng tư của chàng ta rồi, nữ nhân trời sinh tính phải dựa vào nam nhân, trong đầu óc cái tên kia toàn là tư tưởng cổ hủ.
Xe ngựa của Thất Thất trên đường phố Trường An bỗng tách ra khỏi đội ngũ, Lưu Duẫn cưỡi ngựa, đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới Vương phủ.
Uy Thất Thất nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa vương phủ uy nghiêm kia, quả là một tòa kiến trúc tráng lệ, không biết Trường An ngày nay, cũng chính là Tây An, liệu có còn danh lam thắng cảnh lịch sử như vậy không, chỉ e từ lâu đã không còn nữa, hai ngàn năm, một chiếc bát thuộc thời Hán, cũng là bảo vật vô giá, Lưu Trọng Thiên – Vương gia chết giẫm này, chẳng phải càng thuộc loại đồ cổ sao, các mẩu xương cốt cũng đáng giá lắm đây!
Lưu Duẫn đẩy cánh cửa ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/1404454/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.