Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên lê bước tới gần, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn "Vương gia, cánh tay tôi sắp gãy tới nơi rồi, chẳng hay có thể cởi trói được không!" 
"Hỏi thừa, sao có thể được!" 
Lưu Trọng Thiên nhìn những vết đỏ hằn in trên cánh tay mảnh mai của Thất Thất, trong lòng bất giác xót thương "Xế chiều hôm nay, bổn vương tới đón cô!" Dứt lời bước nhanh qua, cũng không thèm quay đầu lại nhìn Thất Thất. 
Cái tên máu lạnh vô tình, sao chàng ta có thể làm vậy chứ? Một chút tình cảm cũng không có, dù sao mình cũng là nữ nhân đã bái đường cùng chàng ta, trên danh nghĩa cũng đã là phu nhân của chàng, thật là, ai lấy phải phu quân như vậy, rõ là đen đủi tám đời, đúng là vì đại nghĩa diệt thân, nếu như phạm vào tử tội, Lưu Trọng Thiên nhất định sẽ chém đầu cô. 
Uy Thất Thất thiếu chút nữa bật khóc, xuyên không trở về đi, ông trời ơi, đây chẳng phải đày đọa người ta sao? Nhưng ông trời chẳng có chút phản ứng nào, phải chăng đang cười nhạo cô, muốn cô mất mặt, không được, phải kiên trì, không thể để bọn họ coi thường. 
Thất Thất cảm thấy mặt trời đang lên cao dần, ánh nắng chói chang chiếu rọi người cô, vấn đề không nằm ở chỗ đói bụng, mà là cô đang khát nước chết đi được, một ngày một đêm không ăn không uống, chẳng thà đánh đòn còn hơn, sớm biết thế cứ để Lưu Trọng Thiên đánh mông cô cho xong, giờ đây quả thực chẳng khác nào tai họa chết người. 
"Vương gia đâu?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/1404438/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.