Trong lòng Lưu Trọng Thiên tuy nghĩ vậy, nhưng đầu óc vẫn chất chứa phiền muộn, đường đường là Tam Vương gia Đại Hán, suýt chút nữa đã trở thành Đại Hán thiên tử lẫy lừng, lại bị Hoàng thượng ban hôn với một xấu nữ, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo chàng nữa, đây dù sao cũng là cưới Vương phi, không phải nạp thiếp. 
"Đặt hộp gấm xuống, lui xuống đi, Vương phi nhất định sẽ mặc!" Lưu Trọng Thiên khoát tay áo, day day trán, đau đầu chết mất. 
Đám binh lính để hộp gấm xuống rồi lui ra ngoài, Uy Thất Thất sớm đã nổi đóa, cô bật ngay dậy, bước tới trước hộp gấm, hung hăng giơ chân, định đạp cho một phát, Lưu Trọng Thiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ cô lại. 
"Cô điên rồi, đây là hộp gấm Hoàng thượng ban cho, làm hư tổn sẽ rơi đầu đấy!" 
"Tôi không mặc, không mặc đâu!" 
"Đâu có nữ nhân nào khi thành thân lại không mặc áo cưới?" 
"Tôi vốn dĩ không muốn thành thân, y phục này tôi không mặc đâu! Mấy thứ quái quỷ đó, chẳng khác nào như hát hí khúc!" (*) 
(*) tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát) 
"Phải mặc!" Lưu Trọng Thiên kéo cánh tay Thất Thất, mở hộp gấm ra, cầm bộ áo cưới màu đỏ đưa cho Thất Thất. 
"Cô nên biết, nếu Ngô Trung Nghĩa không thấy bộ áo cưới này, chắc chắn sẽ dâng tấu ta! Chọc giận ta, ta sẽ chém đầu cô!" 
"Ngài chỉ biết mỗi việc chém đầu!" Thất Thất giằng thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, ánh mắt bất đắc dĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/1404415/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.