Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, đội quân chỉnh trang chờ lệnh xuất phát, Lưu Trọng Thiên không thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, cảm thấy rất kỳ lạ, lẽ nào đã biết sợ rồi, nữ nhân đúng là nữ nhân, trời sinh tính nhát gan mà.
Do phải tiến vào sa mạc, cho nên không thể cưỡi ngựa được, Lưu Trọng Thiên cũng đã lựa chọn một bộ áo giáp nhẹ nhàng, chàng sải bước đi vào trong hàng ngũ quan sát kỹ lưỡng đám binh lính sắp tiến vào sa mạc. Đột nhiên trông thấy một tên lính cứ cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt chàng, Lưu Trọng Thiên vừa nhìn cái dáng người thấp bé đó, liền biết ngay Thất Thất lại tới gây rối nữa rồi.
"Ra đây!" Lưu Trọng Thiên đi tới.
Thất Thất cau mày, bước ra, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ không phục "Tôi nhất định phải đi! Tôi là Hữu tướng quân."
"Lập tức rời khỏi đây, bằng không ta sẽ sai người bắt ngươi quay về!" Lưu Trọng Thiên khẽ nói bên tai cô.
Thất Thất dẩu môi lên "Có phải ngài thực sự không định mang tôi theo?"
"Phải!"
"Được, vậy mọi người cứ đi đường của mọi người, tự tôi sẽ vào sa mạc sau!"
"Không được, vậy càng nguy hiểm hơn!" Lưu Trọng Thiên nhíu mày.
"Mang tôi theo?"
"Uy Thất Thất!"
"Mang tôi theo, hay là tôi tự đi một mình?" Uy Thất Thất không yếu thế nhìn Lưu Trọng Thiên, thầm đoán chàng nhất định sẽ không để mình một thân một mình tiến vào sa mạc. Vẻ mặt Lưu Trọng Thiên phát cáu, đã nói đến thế rồi, thật hết cách.
"Xuất phát!" Lưu Trọng Thiên lạnh lùng quay người đi, lớn tiếng ra lệnh, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Uy Thất Thất che miệng cười, vỗ vỗ túi nước trên người, hết sức phấn khởi xuất phát cùng đội ngũ. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
Hành quân trên sa mạc rất gian khổ, Uy Thất Thất giờ mới biết, quả nhiên không phải chuyện đùa. Nắng nóng gay gắt, khát không chịu được, cô uống nước không ngừng, túi nước đeo bên hông nhanh chóng vơi đi, cũng may cô dự trữ nhiều nước. Nhưng cứ đi như vậy hoài sẽ mệt chết mất, còn bao lâu nữa mới đến nơi, nếu có phi cơ trực thăng thì tốt biết mấy, vèo cái là đến nơi, chả cần phải lết từng bước một thế này.
Vì sao không nghỉ ngơi chứ, cái tên Tam Vương gia chết tiệt kia, nắng nóng thế này mệt chết đi được?
"Sao rồi? Bảo ngươi ở lại đại bản doanh, ngươi cứ đòi đi theo, bây giờ chịu không nổi rồi đúng không?" Lưu Trọng Thiên đi tới bên cạnh cô, dáng vẻ cũng rất mệt mỏi.
"Nghỉ ngơi một chút đi! Vương gia, nắng này độc hại lắm!" Thất Thất bĩu môi, lấy tay che mặt.
"Không được, chúng ta phải đến nơi theo đúng thời gian đã định, bằng không một khi tin tức lộ ra, chúng ta sẽ gặp bất lợi trong sa mạc!"
"Cứ đi thế này, rất nhiều binh lính sẽ bị cảm nắng."
"Không còn cách nào khác, trước lúc trời tối nhất định phải đến được doanh trại Hung Nô!" Lưu Trọng Thiên lau mồ hôi trên mặt, sờ thử bên hông, nước uống đã hết từ lúc nào, không khỏi nhíu mày, xem ra trong mấy canh giờ tới chàng phải nhịn khát.
"Cho ngài nè!" Thất Thất tháo một túi nước xuống đưa cho chàng.
"Của ngươi đâu?"
"Tôi có rất nhiều!" Thất Thất hưng phấn xoay người đi, Lưu Trọng Thiên phát hiện bên hông cô treo đầy nước, có khi tới doanh trại Hung Nô rồi cũng chưa uống hết, lẽ nào cô ta không cảm thấy nặng sao? Chẳng trách lúc đi đường, khốn khổ như vậy!
"Đưa hết đây, ta cầm cho, khi nào muốn uống nước cứ bảo ta!" Lưu Trọng Thiên đưa tay tháo túi nước của Thất Thất xuống, đeo vào bên hông mình.
Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, chàng ta trở nên tốt bụng từ khi nào vậy, tự nhiên gánh bớt nặng nhọc giúp cô, song đúng là, không có túi nước nặng trĩu, cảm giác thật là đã, Thất Thất thấy đi đường nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chẳng còn mệt nhọc nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.