Ngày hôm sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cùng Trì tướng quân đều đã an tọa trên ghế phía trước sa mạc, bọn họ tới quan sát thí nghiệm bức tường che chắn của Thất Thất, Lưu Trọng Thiên nheo mắt lại, nhìn Thất Thất đương bận rộn, không biết cô sẽ mang đến cho mình sự ngạc nhiên thú vị nào đây. 
Thất Thất dặn binh lính làm ít dầu cá tinh luyện, đựng trong hũ, đậy chặt nắp hũ, sau đó dùng bột pháo hoa, chế tạo một ngòi nổ khá dài. 
Thất Thất chôn cái hũ kia giữa sa mạc mịt mù cát bụi, sau đó lanh lợi lớn tiếng hô. 
"Tất cả mau tránh ra!" 
Trong lòng Thất Thất tràn trề tự tin, thứ này trước đây cô đã cùng bạn bè trung học chơi qua nhiều rồi, có một lần thiếu chút nữa đã gây cháy nổ một nhà kho, may mà ông nội ra mặt giải quyết giúp cô, không ngờ bây giờ lại dùng đến. 
Tất cả mọi người đều tránh đi, Thất Thất cẩn thận tiến lại gần, giơ bó đuốc lên, châm ngòi nổ, rồi chạy thật nhanh ra ngoài, chết tiệt, cô mới kịp chạy được vài bước, phát hiện ngòi nổ kia quá ngắn, tiếp đó một tiếng nổ lớn vang lên, bụi cát bay tứ tung, dầu cá bắn tung tóe, ánh lửa ngợp trời, một vùng sa mạc rộng lớn chìm trong biển lửa. 
Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trước mặt toàn là khói đen lẫn bụi cát, không thấy bóng dáng Thất Thất đâu cả, chàng sải bước tiến về phía trước, trong lòng hoảng hốt vô cùng, Uy Thất Thất sẽ không bị nổ tan xác chứ? 
Bỗng có tiếng ho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gianh-hong-nhan-dai-han-nu-tuong-quan-dau-tri-cung-tam-vuong-gia/1404386/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.