Hàn Tuyết hơi run, suýt chút là bị Lưu Tú Cầm nhào tới.
Diệp Phàm không nói nên lời, lừa gạt con gái bà ta sao?
Anh là chồng hợp pháp của Hàn Tuyết thì sao lại nói là lừa gạt được chứ?
Làm như anh là một tên lưu manh chuyên đi lừa gạt các thiếu nữ thuần khiết vậy.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy. Tụi con chỉ là đi ngủ thôi mà", Hàn Tuyết đỏ mặt nói.
"Hừ, giường trong nhà còn không đủ dài sao? Hay không đủ rộng, nhất định phải cầm tiền đến nhà người ta ngủ ư?" Lưu Tú Cầm dè bỉu.
"Tôi thấy hai người là tiền nhiều quá nên muốn đốt tiền thì có!"
"Hàn Tuyết, mau đi vài bước cho mẹ xem", Lưu Tú Cầm đột nhiên nói.
“Sao vậy mẹ?”, Hàn Tuyết nghi ngờ
"Kêu con đi thì đi đi, sao lắm lời thế..”, Lưu Tú Cầm vừa nói vừa trực tiếp kéo Hàn Tuyết đi vài bước.
Diệp Phàm cạn lời, là một người sành sỏi nên anh dư sức biết được tại sao Lưu Tú Cầm muốn Hàn Tuyết làm vậy.
Chính là muốn xem thử Hàn Tuyết đã bị mất trinh tiết hay chưa, Diệp Phàm cũng không phải tên cầm thú. Hôm qua, bà cụ mới mất, Hàn Tuyết đau lòng khôn nguôi, sao anh có thể làm chuyện đó với cô được.
Loading...
Hơn nữa, vừa hay Hàn Tuyết cũng đang đến ngày đefn đỏ, anh tự nhận mình cũng không có khẩu vị mặn đến thế.
Quả nhiên, Hàn Tuyết đi một vòng, Lưu Tú Cầm thở phào nhẹ nhõm. Bà ta vỗ ngực: "Dọa chết me rối, me tưởng con bị cái tên vô ơn bạc nghĩa kía ăn' mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gia-toc/1750447/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.