Do sơ xuất nên trên cây gậy lưu lại dấu vân tay của Hàn Bách Hào, mọi dấu vết về gã ta đều bị xóa sạch, nhưng gã ta quên mất cây gậy duy nhất của bà cụ.
Diệp Phàm nhìn rất rõ khuôn mặt của Hàn Bách Hào. Trong lòng anh chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Lẽ nào Hàn Bách Hào ra tay với bà cụ?
Anh nảy ra suy nghĩ này thì càng nghĩ càng thấy có lý, rồi nhìn Hàn Bách Hào với đôi mắt sắc bén.
Mặc dù không quá cường diệu về thuật đọc suy nghĩ, nhưng có rất nhiều điều có thể nhìn thấy trên khuôn mặt và đôi mắt của một người.
Hàn Bách Hào tràn đầy lo lắng, hối hận, thâm độc... đủ loại cảm xúc. Chuyện này không bình thường, bình thường mà nói, gã ta chỉ nên có cảm xúc đau lòng.
Diệp Phàm thầm cười lạnh, trên đời này không có bức tường nào không có gió lọt qua, chỉ cần có làm, tất sẽ để lại dáu vết.
Không ngờ Hàn Bach Hào lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong lòng anh cũng chợt nảy sinh ra cảnh giác, dám ta tay với bà cụ, rồi sẽ có ngày ra tay với Hàn Tuyết hoặc Hàn Tử Di mà thôi.
Điều này là hoàn toàn có khả năng. Anh vô cùng chắc chắn với thủ đọan của gã ta.
Sau khi khảo sát hiện trường, Diệp Phàm đi cùng với lực lượng cảnh sát để điều tra hành vi bán di vật văn hóa.
Không ít người nhà họ Hàn đều hả hê trên nỗi đau của người khác. Lần trước bọn họ không ít người đã lần lượt đánh Diệp Phàm tơi bời.
Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gia-toc/1750441/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.