Tiếng quát giận dữ từ xa truyền tới, Lưu Tú Cầm sợ đến tay run run, lúc cái tát giáng xuống mặt Hàn Tuyết, chính bà ta cũng cạn kiệt sức lực. Nhưng đây cũng đủ để Diệp Phàm, chính là người vừa quát lên nổi giận. Anh dùng bữa cùng Lý Thế Hằng xong, chính vào lúc vừa bước ra cổng thì nghe thấy tiếng nói giận dữ của Hàn Tuyết. Quay đầu lại thấy ngay cảnh Lưu Tú Cầm giơ tay tát Hàn Tuyết. “Diệp Phàm?" “Sao anh lại xuất hiện ở đây?" Hàn Tuyết quay đầu lại, cô không ngờ lại là anh. Diệp Phàm: "Chuyện này để sau nói đi!" Lưu Tú Cầm nhìn thấy Diệp Phàm, cơn tức càng bùng phát, còn giận giữ hơn cả hồi nãy, có thể nói là nổi điên rồi. “Đồ súc sinh, cậu dám chặt tay tôi, xem tôi đánh chết cậu..”, Lưu Tú Cầm gào lên một tiếng, giương tay lên định đánh Diệp Phàm. "Bộp” Diệp Phàm giữ được tay Lưu Tú Cầm, không để bà ta đánh xuống, rồi hất mạnh sang một bên. Anh vùng tay định đánh trả lại thì Hàn Tuyết đã níu tay anh ngăn lại. "Diệp Phàm, thôi bỏ đi, Hàn Tuyết bộ dạng mệt mỏi, giữa chốn đông người như thế này, cô cũng không ngờ rằng Lưu Tú Cầm lại động tay đánh người. Loading... Nếu cái tát này vẫn chưa giáng xuống, thôi thì bỏ đi, giả sử chuyện con rể đánh mẹ vợ truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Diệp Phàm. Còn về Lưu Tú Cầm, cô đã hoàn toàn từ bỏ rồi, đợi lo xong việc đợt này, cô sẽ chuyển ra ngoài sống riêng với Diệp Phàm. Mắt không thấy thì khỏi sợ phiền! "Được!", Diệp Phàm do dự một lúc rồi hạ cánh tay xuống. Vừa thấy Diệp Phàm bỏ tay xuống, Lưu Tú Cầm vốn đang sợ nhũn người lập tức lại tiếp tục lớn tiếng: “Diệp Phàm, đồ súc sinh, tôi là mẹ vợ cậu, cũng tức là mẹ cậu, thế mà cậu lại đòi đánh tôi, không sợ bị trời cao giáng sét, cả nhà chết ngắc hay sao?" "Mẹ..”, Hàn Tuyết kinh ngạc hô lên, câu vừa rồi của Lưu Tú Cầm thật quá khốn nạn. Anh mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, mắng anh thì thôi đi, lại còn dám bảo cả nhà anh chết ngắc? Không biết tốt xấu! “Bốp” Một cái tát trời đánh giáng xuống mặt Lưu Tú Cầm. Lưu Tú Cầm bị đánh đến ngây người, bà ta đưa tay lên xoa xoa má phải, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Phàm, tên vô dụng này thật sự dám tát bà ta, lại còn là trước mặt bao nhiêu người. Diệp Phàm mặt lạnh như băng, ánh mắt anh vô cùng đáng sợ: "Tôi nhẫn nhịn bà vì Tiểu Tuyết, vì để gia đình hòa hợp, nhưng điều đó không có nghĩa là bà thích nói gì thì nói, còn dám nói bừa nữa thì đừng trách tôi không khách khí" Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nổi giận, anh không thể để yên cho người kháchà anh. Hàn Tuyết đứng chết lặng bên cạnh, mặc dù Diệp Phàm đánh Lưu Tú Cầm, nhưng cô cũng không chửi Diệp Phàm, bởi vì những lời đó của Lưu Tú Cầm thật sự quá đáng. Dù có tức thế nào đi nữa cũng không thể rủa cả nhà người ta chết đi mà, hơn nữa bọn họ cũng tính là người nhà của Diệp Phàm còn gì? Hàn Tại Dần lúc này mới phản ứng, chỉ vào Diệp Phàm quát: “Diệp Phàm, cậu phát điên cái gì vậy, đây là mẹ cậu đấy”. Diệp Phàm lạnh lùng nói với Hàn Tại Dần: “Bố nói giúp bà ta, con sẽ đánh cả bố". Ánh mắt Diệp Phàm hung dữ như dã thú, Hàn Tại Dần sợ đến nỗi nuốt nước bọt mấy bận, không dám cất tiếng. Lưu Tú Cầm bị tát xong, muốn lăn ra đất ăn vạ, nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, hơn nữa đã có rất nhiều người túm tụm lại bên này hóng chuyện. Dù bà ta có không biết xấu hổ thế nào đi nữa thì cũng không thể nằm ăn vạ ngoài đường được, quan trọng hơn nữa là Khổng Ngọc Bình vẫn đang ở đây. Chỉ là bà ta càng thêm căm hận Diệp Phàm, thậm chí còn thù lây cả Hàn Tuyết, Diệp Phàm tát bà ta, thế mà Hàn Tuyết không thèm ý kiến gì. “Tên khốn, anh là chồng của Hàn Tuyết? Sao có thể cục súc đánh người, ăn nói vô học như thế, đúng là đồ tồi!", Khổng Ngọc Bình vờ như cực kỳ tức giận, lấy danh chính nghĩa đứng ra quát mắng. Diệp Phàm lạnh lùng "Lại thứ gì nữa đây? Cút ra cho tôi!" Lưu Tú Cẩm lớn giọng chửi: "Láo lếu, đây là cậu cả Khổng Ngọc Bình của nhà họ Khổng, nếu không phải do đồ vô dụng nhà cậu, Ngọc Bình đã là con rể của tôi rồi, đồ sao chổi, phế vật”. Diệp Phàm quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Tú Cầm, bà ta lập tức đưa hai tay che mặt, trốn sau lưng Hàn Tại Dần. "Hừ.. " Diệp Phàm khinh bỉ hừ mũi, anh còn chưa giơ tay đánh bà ta. Lưu Tú Cầm lúng túng xấu hổ, Diệp Phàm mới lườm một cái mà bà ta đã sợ đến thế, đúng là quá mất mặt. Diệp Phàm không hề biết thân phận của Khương Ngọc Bình, hồi đó việc kết hôn của anh với Hàn Tuyết được chuẩn bị rất sơ sài, chỉ tổ chức một lễ cưới đơn giản. Còn lại chẳng có gì nữa, cũng không có người thân của Diệp Phàm tham dự, cực xứng với 2 chữ "ở rể". Không đợi Diệp Phàm hỏi, Hàn Tuyết trực tiếp giải thích cho anh: "Diệp Phàm, đừng nghe mấy lời vớ vẩn của mẹ em, kể cả chúng ta không kết hôn, em cũng sẽ không kết hôn với hắn”. Diệp Phàm lập tức mỉm cười rạng rỡ. Có người vợ như vậy, còn cầu mong gì hơn nữa! Hàn Tuyết chính là kiểu người nếu cô không để ý đến ai, thì có sống chết ra sao cô cũng chẳng màng, nhưng nếu cô quan tâm, thì sẽ luôn đặt mình vào trong hoàn cảnh của người đó để xem xét. Có điều, lời nói vô tình như vậy không nể mặt chút nào, đả kích rất lớn đến Khổng Ngọc Bình, hắn ta, mặt mày xanh mét… Sau một hồi, Không Ngọc Bình khố sở buồn bã nói: "Tiểu Tuyết, em nhất định phải tuyệt tình như vậy ư?” Hàn Tuyết lạnh mặt, đến lúc này mà hắn ta vấn diễn bộ dạng đó, chính vì thói đạo đức giả này Hàn Tuyết mới nói dù không cưới Diệp Phàm thì cũng chẳng thèm lấy hắn. Diệp Phàm cảnh cáo Khống Ngọc Bình: “Gã kia, nghe thấy chưa? Tiểu Tuyết là vợ của tôi, nếu như anh dám có ý đồ gì, tôi sẽ tẩn cho một trận đến mẹ anh cũng không nhận ra đâu". Nhà họ Khổng cái thá gì, anh hoàn toàn không biết, cũng chẳng muốn biết. Anh chỉ biết là gã này có ý đồ xấu, khẳng định sẽ không dưng mà lại mời cơm. "Khốn nạn, anh là đồ thô lỗ, hẹp hòi, anh có giúp được đồng nào cho việc tài chính khó khăn của công ty Tiểu Tuyết không?" "Yêu một người không phải chỉ chiếm hữu mà là hy sinh tất cả cho người ấy, tôi có thể cung cấp cho công ty Tiểu Tuyết nguồn tài chính khổng lồ, anh có thể không?" “Tôi có thể cho Tiểu Tuyết, cô Lưu và chú Hàn cuộc sống sung sướng, anh có thể không?" Khổng Ngọc Bình gào lên, hắn ta biết được Diệp Phàm chỉ là một tên vô công rồi nghề ở rể. Có lẽ Diệp Phàm chỉ dựa vào mồm mép để lừa được. Hàn Tuyết, nhưng một khi động đến những vấn để thiết thực này, hắn tin Hàn Tuyết sẽ phải suy nghĩ lại. Quả nhiên, Lưu Tú Cầm nhanh nhảu hưởng ứng "Diệp Phàm, cậu nghe thấy chưa? Cậu hoàn toàn chả giúp gì được cho Tiểu Tuyết, tại sao cứ bám lấy nó không buông?” “Nhà họ Hàn chúng tôi đã tạo phải nghiệp thì cơ chứ, đúng là mắc nợ cậu mà. "Diệp Phàm, chỉ cần cậu chịu ly hôn, tôi sẽ đưa cậu 5 triệu, đủ để cậu lấy một người khác, ăn không ngồi rồi cả đời”, chuyện đã đến nước này, Lưu Tú Cầm lại để cập đến việc ly hôn. Bà ta nhất định muốn đuổi cổ Diệp Phàm khỏi nhà họ Hàn, lời vừa rồi của Khổng Ngọc Bình đã khiến bà ta mơ mộng đến cuộc sống giàu sang phú quý. Hàn Tuyết tức thời nổi cáu, dang định lên tiếng thì Diệp Phàm giữ tay cô, tỏ ý rằng chuyện này để anh giải quyết. Một người đàn ông chân chính không thể việc gì cũng để phụ nữ ra mặt. Diệp Phàm nói với Lưu Tú Cắm: "Cho tôi 5 triệu ư, bà có 5 triệu à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]