Tiếng cười hả hê của Khổng Ngọc Bình vang vọng khắp phòng trà, trong đó tràn đầy sự căm giận.
Năm ấy hắn ta tốn không ít thời gian và sức lực để theo đuổi Hàn Tuyết, đến khi sắp thành công tới nơi lại bị Diệp Phàm ngáng đường.
Cộng thêm việc dự án bên nước ngoài của nhà họ Khổng xảy ra vấn đề, lúc đó gặp nguy hiểm, hắn ta phải biệt tích gần 2 năm trời.
Trong lòng tràn ngập thù hận, hắn tay vô thức dùng lực ở tay, nhéo đến mức cô gái đang ngồi trong lòng kêu lên đau điếng.
Nghĩ đến tương lai không xa sẽ có được Hàn Tuyết, lại còn là một Hàn Tuyết vẫn còn nguyên vẹn, Khổng Ngọc Bình hưng phấn không thôi, trong đầu xuất hiện những ý nghĩ xấu xa.
"Ngọc Nhi ngoan.", Khổng Ngọc Bình không đếm xỉa đến sự phản đối của cô gái trong lòng, thô lỗ đánh cô ta.
Lúc Lưu Tú Cầm quay về, phát hiện mấy người Hàn Tuyết, Diệp Phàm và Hàn Tại Dần đều chưa ngủ, đang ở trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy bà ta Hàn Tuyết lập túc đứng dậy, nói: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy, muộn thế này mới chịu về?
Lưu Tú Cầm hoáng hốt trong lòng, chuyện tối nay bà ta đi gặp Khổng Ngọc Bình tuyệt đối không thể nói cho cô.
Nếu không ngày mai Hàn Tuyết lại chơi trò mất dạng thì hỏng việc lớn.
Lưu Tú Cầm đảo mắt một vòng, nói: “Con không chịu đưa tiền cho mẹ, mẹ đành đi mượn mấy người chị em bạn bè, làm sao? Con có cho mẹ 2 triệu không? Nếu con đưa tiền cho mẹ, mỗi ngày mẹ đều ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gia-toc/1750400/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.