Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm không nói chuyện mà cứ như vậy nhìn Lý Thiên Kỳ, lúc này không khí như đông cứng lại, bầu không khí kìm nén khiến Lý Thiên Kỳ hô hấp có phần nặng nề.
Vân Sơn đi tới cúi thấp đầu nói: "Anh Diệp, sư đệ của tôi không hiểu chuyện, mong anh.."
Diệp Phàm liếc nhìn Văn Sơn, anh biết ý của anh ta là gì, liền ngắt lời "Nếu đã là đệ tử của quán chủ Hoàng, vậy thì bỏ qua đi!"
Vân Sơn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lý Thiên Kỳ vội vàng cảm ơn, còn về phần bạn gái Manh Manh của hắn ta thì đã sợ tới mức không dám nói một lời.
Diệp Phàm liếc hắn ta một cái, sau đó nói: "Tôi vẫn là câu nói đó, cô gái kia là em gái của vợ tôi, chỉ cần không động tới cô ấy, những người khác không liên quan tới tôi!"
Diệp Phàm tự nhận mình không phải là người ngập tràn lòng nhân ái gì, trước đó những người kia không ngần ngại bán đứng anh và Hàn Tử Di, dù anh không để trong lòng, nhưng loại người này đã không còn tư cách làm bạn với Hàn Tử Di nữa rồi.
Bởi vậy anh cũng không có nghĩa vụ phải thấy họ nói chuyện!
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, chính là Hàn Tử Di.
Bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt thanh tú của Hàn Tử Di đỏ bừng, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Quá bá dạo, quá kích thích...
Ánh mắt của rất nhiều cô gái ở đây nhìn phía Hàn Tử Di lộ ra sự hâm mộ, có một anh rể bá đạo như vậy, thật là thích...
Lý Thiên Kỳ rất biết điều tiến đến chỗ Hàn Tử Di cúi xuống xin lỗi.
"Không sao, không sao anh cũng chịu đòn rồi, quên đi", rốt cuộc Hàn Tử Di một cô gái có tấm lòng lương thiện, thấy vết thương trên người Lý Thiên Kỳ, có vội vã phất tay nói, thậm chí còn có chút dè dặt.
Loading...

Lý Thiên Kỳ mặt tràn đầy cảm kích, một cô gái đáng yêu như vậy, bản thân đúng là bị mỡ lợn che mắt, lại có hành động khiếm nhã với người ta.
Hàn Tử Di không truy cứu trách nhiệm của hắn ta, nhưng không có nghĩa là hắn ta sẽ bỏ qua cho mấy người Lý Hàng, Tưởng Văn Văn kia.
Hắn vừa rồi nghe được lời nói của Diệp Phàm rất rõ ràng, hiển nhiên là đang ám chỉ oan có đầu nợ có chủ, phải làm như thế nào thì cứ làm như vậy!
Lý Thiên Kỳ nhìn hướng mấy nguời Lý Hàng, La Anh Na nở nụ cuời lạnh tanh.
Mấy người họ thất kinh, nhưng lập tức trấn tĩnh lại.
Tưởng Văn Văn chỉ vào Lý Thiên Kỳ lạnh giọng nói: "Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết Hàn Tử Di là chị em tốt của chúng tôi, anh rể của cô ấy cũng là anh rể của chúng tôi..."
"Không sai", La Anh Na phối hợp: "Người phụ nữ của anh vừa rồi còn tát Văn Văn một cái, lập tức kêu cô ta xin lỗi Văn Văn, nếu không chúng tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho chuyện này!"
Dứt lời, cô ta lại vội vàng nhìn hướng Hàn Tử Di, nói: "Tử Di, chúng ta là chị em tốt của nhau, cậu nhất định phải giúp chúng tôi!"
"Đúng vậy Tử Di, cậu phải giúp chúng tôi, nếu không Văn Văn chịu đánh oan uổng rồi, chúng ta không còn cách nào làm chị em tốt nữa”, lại có một cô gái mở miệng nói.
"Các người sao có thể như vậy, các người vừa rồi còn bán đứng Tử Di với anh rể của cô ấy, bảy giờ lại tới cầu xin Tử Di, chúng ta nhanh chóng rời đi thì mọi chuyên đã thuận lợi rồi..”, Tống Giai Giai bất mãn nói với họ.
“Tống Giai Giai, đồ ngốc như cô đừng có xen vào, chúng tôi đang nói chuyện cùng Tử Di, không có phần của cô, sớm biết thì đã không gọi cô cùng tới rồi”, La Anh Na quở trách Tống Giai Giai.
"Đúng vậy, đồ ngu ngốc, lại còn giả vờ giả vịt..”.
Mấy người bọn họ, anh một câu, tôi một câu khiến Tống Giai Giai tức giận tới không nói nên lời, vốn là một khuôn mặt búp bê dễ thương bị chọc tức ngược lại khiến người ta hơi xót xa.
Lý Thiên Kỳ không nhúc nhích, hắn ta đang chờ Hàn Tử Di đưa ra ý kiến, nếu muốn bạn gái hắn ta là Manh Manh xin lỗi, vậy thì xin lỗi, nếu không muốn thì...
Hàn Tử Di hết nhìn Diệp Phàm lại nhìn La Anh Na và những người khác đang không ngừng ồn ào, giống như đã hạ quyết tâm.
Cô vươn tay kéo Tống Giai Giai nói: "Giai Giai cậu đi với tớ, những người khác tớ không quan tâm nổi, cũng không có năng lực đó!"
"A..”, Tống Giai Giai sững người trong giây lát, không đợi cô đáp lại, Hàn Tử Di đã kéo cô về phía Diệp Phàm.
La Anh Na cùng những người khác chết lặng, nháy mắt liền phản ứng lại, Hàn Tử Di đây không phải là không giúp đỡ họ đấy chứ?
Không! Có lẽ là đã tử bỏ họ!
Quả nhiên, trên mặt Lý Thiên Kỳ xẹt qua một nụ cười dữ tợn, xua tay: "Kéo bọn họ xuống, hầu hạ thật tốt vào”
Nói xong, liền có vài người đàn ông to lớn bước ra từ sau hắn ta, lôi mấy người La Anh Na đi ra ngoài.
Mấy người La Anh Na bị dọa sợ gần chết, liên tục cầu xin Hàn Tử Di tha thứ, thậm chí còn hét lên bốn từ “anh rể Diệp Phàm".
Nhưng hai tay Hàn Tử Di bịt chặt lỗ tai, coi như không nghe thấy gì.
Cô rất lương thiện nhưng cô không phải là đồ ngốc.

Vừa rồi, lúc Lý Thiên Kỳ muốn chĩa tất cả mũi giáo vào cô và Diệp Phàm, mấy người La Anh Na và Lý Hàng lại không hề do dự phản bội họ.
Những kẻ đâm đao sau lưng này không xứng đáng làm bạn!
Bên kia, Vân Sơn nhìn Diệp Phàm cười nói: "Anh Diệp, khi nào thì anh có thời gian, sư phụ tôi vẫn luôn trông mong anh tới".
"Ha ha, khách khí rồi, mấy ngày này đi, địa chỉ của các anh tôi biết, đến lúc đó tôi tự mình tới", Diệp Phàm hiền hòa nói.
"Chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh..", lại hàn huyên vài câu, Diệp Phàm mới dẫn theo Hàn Từ Di và Tống Giai Giai rời đi.
Ngay khi Diệp Phàm rời khỏi, Lý Thiên Kỳ liền vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, hỏi: "Sư huynh, sao anh lại tới đây?"
"Hừ, tôi mà không tới thì cậu thực sự đã toi đời rồi, còn chuẩn bị lấy đao đâm anh Diệp nữa, đúng là to gan".
"Sư phụ đã nói với câu bao nhiêu lần rồi, thiên phú võ công của cậu không thua kém gì tôi, những sản nghiệp phía dưới kia cậu không cần chăm lo, ít lêu lổng với chơi bời phụ nữ.."
Vân Sơn răn dạy Lý Thiên Kỳ một trận, nếu không phải anh ta ở gần đây, lúc nhóm ngưới Diệp Phàm đánh nhau, quản lý an ninh ở đây đã trực tiếp gửi video tại hiện trường cho anh ta.
Lý Thiên Kỳ liền xong rồi, dùng dao đâm Diệp Phàm? Hoàng Lộc Đường còn chưa dám làm vậy!
Bên trong xe, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tử Di tràn ngập sùng bái nhìn Diệp Phàm, giống như một em gái mê muội, hai mắt to sáng ngời.
"Bé con, còn nhìn nữa thì..." trước ánh mắt nóng rực của Hàn Từ Di, Diệp Phàm có chút không nói nên lời, vừa nói vừa nhéo lên gương mặt ấy, lại cảm thấy không thích hợp nên vội buông tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hàn Tử Di bị tập kích, lập tức đỏ ửng, hờn dỗi nói: "Cũng không phải chỉ có một mình em nhìn thấy, Tống Giai Giai ở phía sau cũng thấy mà, chỉ hận không ăn được anh, ha ha ha..”
“Tử Di, đừng nói bừa..”, Tống Giai Giai ngồi ở ghế sau đỏ mặt tía tai, giân dỗi nói.
Diệp Phàm quay đầu lại theo bản năng, vừa hay cùng Tống Giai Giai bốn mất nhìn nhau.
Tống Giai Giai giống như một chú thỏ nhỏ, vội vang đảo mắt, vành tai đỏ bừng.
Trái tim Diệp Phàm run rẩy, vội vàng mặc niệm tịnh tâm chú, những cô gái thời nay thật sự là quá lợi hại, khiến định lực của anh không được vững vàng nữa.
Xem ra khoảng thời gian này anh và Hàn Tuyết quá thân cận, chỉ là chưa đột phá tới bước cuối cùng, đúng là ngột ngạt mà.
Đến trước cổng đại học thành phố Cảng, Diệp Phàm đậu xe xong liền bước xuống, tiễn hai người họ tới trước cổng.
"Anh rể, anh đứng vững, nhắm mắt lại đi”, lúc hai người chuẩn bị đi qua cổng, Hàn Tử Di bỗng nhiên nói.
"Làm gì?", Diệp Phàm hồ nghi hỏi.
“Nhằm mắt lại, cho anh một niềm vui bất ngờ, nhanh lên”, Hàn Tử Di nũng nịu.
Diệp Phàm bĩu môi, nhắm mắt lại, má phải liền cảm nhận được một loại ấm mềm.
"Thưởng cho anh một cái thơm má, ha ha ha..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.