Tiếng hét thất thanh chói tai vang lên khắp hiện trường. Không ít người tỏ ra xem thường, khinh thường người đàn ông to lớn đang hét thảm thiết kia lại làm chó cho người Tịch, thế mà còn mặt mũi để gào thét à? Bị Diệp Phàm đá gãy tay cũng đáng lắm! Mặc kệ tiếng hét thảm thiết của người đàn ông đó, Diệp Phàm xoay người đi đến cạnh Kato lạnh lùng nói: “Anh nói nguời Hoa Hạ rất hèn yếu à?” "Đúng, người Hoa Họ đều rất hèn yếu, thứ hèn nhát chỉ biết đấu đá nội bộ", Kato khinh thường nói, tình cảnh thê thảm của người đàn ông cao to đó vẫn không ngăn được sự kiêu ngạo của hắn ta. Lời của Kato khiến Diệp Phàm bật cười, nụ cười lạnh như băng. Những người xung quanh đều phẫn nộ, "hèn yếu" là từ mà người Hoa Hạ cực kỳ căm hận. Khi nghe đến hai từ này, họ sẽ nghĩ đến những năm tháng đẫm máu tủi nhục. Mà người Tịch này lại không biết hổ thẹn dám nói ra hai chữ này trước võ đài quyền anh ngầm của Hoa Hạ, đây chính là sự khiêu khích trắng trợn nhất. “Mẹ mày, người anh em này đập chết hắn đi, tiên sư cái tên quỷ này..” Đúng vậy, cậu không làm thì để tôi làm, vặn rụng hai hòn của nó đi..” "Phải, tôi phải cho thằng khốn này biết thế nào là lễ độ.." Một người đàn ông hăng máu hét lên chỉ muốn nhào lên đánh Kato nagy lập tức. Nhưng Diệp Phàm lại nghiêng đầu nói: “ Mọi người đánh không lại anh ta đâu”. Loading...
“Cái gì?” Mọi nguời đều sửng sốt, hơi tức giận trợn mất nhìn Diệp Phàm, đây chẳng phải là tâng bốc anh ta, hủy diệt uy phong của mình sao? Nhưng Diệc Phàm mặc kệ họ, anh nhìn Kato nói: "Anh che giấu rất kỹ, nhưng võ đài là nơi sống chết vô thường, anh dám không?" Diệp Phàm nở nụ cười nhàn nhạt chỉ về phía võ đài làm mọi người khó đoán được anh đang nghĩ gì. Diệp Phàm vừa dứt lời, sắc mặt Kato vốn vui đùa đột nhiên thay đổi trở nên lãnh đạm cứ như biến thành một người khác. "Có gì mà không dám? Chỉ là anh không có tư cách đó!” Kato lạnh nhạt nói. “Nói đúng lắm, quả thật cậu không có tư cách trở thành đối thủ của cậu Kato!”, Diệp Phàm chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói vang lên. Mọi người quay đầu lại nhìn lần lượt nhường đường để đối phương đi qua. "Anh Diên Vũ!”, thấy nguời đàn ông đi đến Kato nói. “Thượng Quan Diên Vũ, sao lại là cậu ta?”,có người nhỏ giọng nói. “Cậu ta lợi hại lắm sao?”, có người nhỏ giọng nói. “Tất nhiên, gia tộc Thượng Quan là gia tộc lâu đời của thành phố Cảng, nói là gia tộc hạng nhất còn hạ thấp thân phận của họ đó. Thực lực mạnh đến mức khiến người ta choáng váng, họ đều nhúng tay vào hai đường xã hội đen và chính nghĩa. Quan trọng hơn là nhà họ Thượng Quan có rất nhiều người luyện võ, tập đoàn Tàng Long - tập đoàn bảo vệ lớn nhất thành phố Cảng là của nhà họ Thượng Quan đấy. Võ quán Tàng Long dưới trướng của họ đã liên tục càn quét vô số giải vô địch ở các cuộc thi võ thuật lớn trong nhiều năm..” Có người khá hiểu rõ về nhà họ Thượng Quan nói một ít tin tức cho mọi người biết. Nếu Kato này là khách quý của nhà họ Thượng Quan thì có lẽ anh ta không phải là người họ có thể động vào. Lý Thế Hằng cũng biến sắc, ông ta là người có tiếng nói nhưng vẫn thua xa nhà họ Thượng Quan. Trong phòng giám sát của võ quán, một người đàn ông nói với Hổ gia: "Người của nhà họ Thượng Quan lại xuất hiện ở đây, chúng ta vẫn xem tiếp kịch hay sao?" Hổ gia nhíu mày, lại lịch quyền anh ngầm của họ cũng thâm sâu không kém nhưng sự xuất hiện của Thượng Quan Diên Vũ khiến ông ta không thể không suy xét đến hậu quả. "Truớc tiên đừng manh động, tôi đi thông báo cho tiên sinh!", Hổ gia nói một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. “Xin thứ lỗi vì đã gây phiền tóai đến cho cậu Kato!”, Thượng Quan Diên Vũ nói với Kato. "Anh Diên Vũ khách sáo quá rồi, chỉ là vài con ruồi nhưng mà thôi, nhưng người của anh..”, Kato chỉ về phía nguời đàn ông vừa bị gãy tay. Thượng Quan Diên vũ nhìn Diệp Phàm thờ ơ nói "Có thể đánh gáy tay tên vô dụng đó chứng tỏ cậu cũng có chút bản lĩnh. Tôi không làm khó cậu đâu, tự đánh gãy một tay của mình thì chuyện này coi như xong”. Lý Thế Hằng biến sắc vội nói: "Cậu cả Thượng Quan, tôi là Lý Thế Hằng của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, anh nể mặt tôi mà cho qua chuyện này được không?" "Hiệp hội Thương mại Lục Hợp?, Thượng Quan Diên Vũ nhìn Lý Thế Hằng, khinh khi nói: "Một Hiệp hội Thương mại nhỏ nhoi của đám xã hội đen tẩy tráng mà thành, có tư cách gì bảo tôi nương tay? Thể diện của ông không đáng một cắc đâu”. Lý Thế Hàng ngượng chín mặt, ông ta tự thấy tự hào về Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, nhưng trong mắt người ta nói đó lại không đáng kể gì. Diệp Phàm ngăn lại nhìn Lý Thế Hằng mỉa mai: “ Hiệp hội Thương mại Lục Hợp tuy nhỏ, cũng sẽ không hợp sức với người lùn thấp bé xúc phạm đến đồng bào của mình. Một tên lùn thấp bé cứ mở miệng là gọi Hoa Hạ chẳng khác gì súc vật”.
"Ngu ngốc, anh Diên Vũ, tôi yêu cầu một số thỏa thuận của chúng ta được thay đổi, cho phép tôi đánh người", Kato tức giận, các khớp ngón tay siết chặt đến mức kêu răng rắc. "Cậu Kato, tôi không có quyền thay đổi thỏa thuận giữa bố tôi và bố anh, nhưng tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh trong chuyện này”, Thượng Quan Diên Vũ nói với Kato. "Không biết lai lịch của cậu là gì, tôi cũng chẳng muốn biết nhưng cậu nên cảm thấy may mắn vì trong một số thỏa thuận của chúng tôi có điều khoản cậu Kato không được phép ra tay ở Hoa Hạ, nếu không bây giờ cậu đã thành thi thể nằm ở đó rồi", Thượng Quan Diên Vũ nói với Diệp Phàm. Diệp Phàm híp mắt, mặc dù Kato thể hiện mình rất nóng tính nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Diệp Phàm có thể khẳng định nếu vừa rồi Kato giao chiến với tên cao to đó thì chắc chắn anh có thể KO tên đó chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng người đàn ông thấp bé vẫn luôn trầm mặc không nói bên cạnh Kato lại cho anh cảm giác rất nguy hiểm. Tên thấp bé đó tuyệt đối mạnh hơn Hoàng Lộc Đường lúc đối đầu với anh. Diệp Phàm không nói gì, mọi người đều tưởng Diệp Phàm sợ, có người còn rất tức giận, Kato không chỉ sỉ nhục Diệp Phàm mà còn sỉ nhục nguời Hoa Hạ đang ở hiện trường. Nhưng cũng chỉ tức giận trong lòng mà thôi, không ai dám đứng ra nói giúp Diệp Phàm. Họ không có đủ tư cách đó khi đứng trước một gia tộc như Thượng Quan. “A Long, đánh gãy một tay của cậu ta”, Thượng Quan Diên Vũ lạnh nhạt nói. Từ đầu đến cuối hắn ta không để Diệp Phàm vào mắt, chẳng qua chỉ là đánh một con chó của mình mà thôi, chẳng đáng gì. Một người đàn ông với vẻ mặt chê giễu bước ra từ đằng sau Thương Quan Diên Vũ, cánh tay vạm vỡ của gã được xăm hình một con rồng. "Nhóc con, tao đánh rất đau đấy." Dù nói như vậy nhưng A Long vẫn xông đến, hung hăng túm lây vai Diệp Phàm. Gã định đánh gãy cả vai Diệp Phàm chứ không phải chỉ một tay. Mọi người lùi về sau, ngay cả Lý Thế Hằng cũng vậy, ông ta không thể giúp gì được trong chuyện đấu đá này. Nhưng ông ta cũng không lo lắng, dù sao ngay cả phó chủ quán Chấn Uy như Hoàng Lộc Đường cũng bị anh đánh bại mà. Hoàng Loc Đường là tông sư lâu năm trong võ thuật mà vẫn bị Diệp Phàm đánh tả tơi. Diệp Phàm lắc người tránh khỏi bàn tay A Long, anh giơ tay hướng về cánh tay A Long. Lần này anh không dùng Băng Quyền mạnh mẽ kia nữa mà đổi thành một quyền pháp có nhu có cương, vừa mạnh mẽ vừa uy lực. “Nội Gia Quyền!" "Còn trẻ như vậy mà đã có thể học được hai loại quyền này, thật không đơn giản..” Người đàn ông có râu đứng ở đằng xa nhỏ giọng nói, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc. “Chậm quá, anh tên là A Long à? Chi bằng sau nay đổi thành A Trùng đi..”, giọng diều anh rất hờ hững, Diệp Phàm túm lấy cánh tay A Long, không cần dùng sức quá nhiều đã hất A Long văng ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]