Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Hàn Tuyết cẩn thận sát trùng cho vết thương của Diệp Phàm. Nhìn vết phồng rộp vì bị bỏng, trong mắt cô hiện lên nét đau lòng.
“Sau này anh đừng làm ẩu như thế, dù sao đám cháy cũng không có mắt, nhỡ đâu không ra được…”
Hàn Tuyết không nói hết câu, nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Dù sao lúc ấy đám cháy đang rất dữ dội, ngay cả cảnh sát cũng không dám vào trong cơ mà.
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ấm áp, anh khẽ cười nói: “Em ở bên ngoài thì bất luận thế anh cũng sẽ ra. Cho dù Diêm Vương muốn lấy mạng anh thì anh cũng sẽ đánh gục ông ta!”
“Hừ, lẻo mép”, tuy rằng nói như vậy, nhưng Hàn Tuyết lại nở nụ cười tươi tắn.
"Đi thôi, chúng ta đi gặp bà nội nào", sau khi xử lý xong, Hàn Tuyết thở dài nói.
Chuyên gì đến thì vẫn sẽ đến, đã là tai họa thì muốn tránh cũng không được, tới biệt thự nhà họ Hàn, chắc chắn cô sẽ bị phê bình một trận đây.
"Đừng lo, trước sau gì kẻ ác cũng phải nếm trái đắng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi", Diệp Phàm nói.
Hàn Tuyết không hiểu cho lắm, cô chỉ cho rằng Diệp Phàm an ủi mình, bèn lắc đầu đi ra ngoài.
Diệp Phàm không giải thích gì nhiều, trong lòng anh đã có kế hoạch rồi, dĩ nhiên là cũng phải về biệt thự nhà họ Hàn rồi mới biết được.
Loading...
Hơn nửa tiếng sau, Diệp Phàm và Hàn Tuyết tới biệt thự nhà họ Hàn. Lúc vào trong phòng khách, bọn họ thấy không ít họ hàng trong gia tộc đều có mặt ở đây.
Thấy bọn họ bước vào, Hàn Bách sải bước tới, chỉ vào mặt Hàn Tuyết rồi quát mắng: “Hàn Tuyết, cô làm ăn kiểu gì mà công trường bị cháy thế hả? Còn cả ký túc xá của công nhân nữa! Nếu gây thiệt hại về người thì cô có gánh nổi trách nhiệm không?”
"Đúng thế, đây là một dự án có triển vọng của nhà họ Hàn, người làm tổng giám đốc như cô phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Một cô gái cất tiếng nói, trông cô ta rất xinh đep, tên là Hàn Tử Hiên, tuy rằng không sánh băng Hàn Tuyết, nhưng cũng là một người đẹp chính hiệu.
Từ nhỏ Hàn Tử Hiên đã cạnh tranh với Hàn Tuyết, nhưng bất kể là học lực, nhan sắc hay khả năng kinh doanh thì đều thua kém Hàn Tuyết, khiến cô ta cực độ ghen ghét.
Nếu có điểm nào thắng được Hàn Tuyết thì đó chính là khả năng quyến rũ đàn ông.
Đương nhiên, đó cũng là bởi vì Hàn Tuyết không đê hèn như cô ta, nếu không thì e là một nửa trai trẻ trong cái thành phố Cảng này cũng phải xin chết dưới chân cô ấy chứ.
"Không cần các người nói, tôi sẽ tự giải thích với bà nội”, Hàn Tuyết thản nhiên nói.
Mấy ngày qua, tâm thái của cô vững vàng hơn nhiều, đồng thời cũng thành thạo hơn khi đối mặt với những lần đôi co như thế.
Thấy Hàn Tuyết bình tĩnh như vậy, Hàn Tử Hiên cười nhạo nói: “Hừ, tôi cũng muốn xem thử cô sẽ giải thích thế nào, tổn thất lớn như thế, cô có bán nhà đi cũng không đến nổi".
Trong mắt Hàn Tuyết hiện lên nét phẫn nộ, cô lạnh lùng nói: “Miệng thối, tôi không muốn nói chuyện với cô".
Dứt lời, Hàn Tuyết rảo bước đi vào phòng khách của biệt thự Diệp Phàm lườm Hàn Tử Hiên một cái rồi vôi vàng đuổi theo.
“Con khốn, ỷ vào tí công lao mà dám sỉ nhục tao. Cả thằng vô dụng đó nữa, dám lườm tao, không thể chịu đựng được", Hàn Tử Hiên tức nổ phổi, đôi mắt như muốn phun ra lửa. Dám nói miệng cô ta thối!
Trong phòng khách, bà cụ Hàn ngồi trên vị trí chủ nhà, vẻ mặt của bà ta rất hờ hững, không nhìn ra được cảm xúc gì cả.
Hàn Tuyết đi tới trước mặt bà ta, nói "Bà nội, Tiểu Tuyết chúc bà một buổi sáng tốt lành!"
"Ừm!", bà cụ thản nhiên ừm một tiếng, sau đó chỉ nhìn Hàn Tuyết chứ không nói gì nữa.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, Hàn Tuyết cảm nhận được áp lực vô hình, mồ hôi đổ ra làm ướt đẫm lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, bà cụ mới cất tiếng nói: "Tiểu Tuyết, vốn dĩ hôm nay bà định tổ chức tiệc chúc mừng cháu, cháu có biết chuyện này không?"
"Tiểu Tuyết biết ạ!", Hàn Tuyết nói.
Bà cụ gật đầu, sau đó bỗng giơ tay đập cái rầm vào mặt bàn.
Hàn Tuyết giật nảy mình, bà cu hắng giọng nói:
"Công trường gặp hỏa họan, công nhân đình công, dự án đình trệ, cháu có biết chuyện này ảnh hưởng thế nào tới nhà họ Hàn không?"
"Tiểu Tuyết biết cháu sẵn sàng gánh vác toàn bộ trách nhiệm", Hàn Tuyết không hề phản bác. Cô là tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo, vậy nên cũng phải gánh chịu mọi trách nhiệm.
Quả nhiên, thấy Hàn Tuyết đứng ra nhận trách nhiệm, vẻ mặt của bà cụ dịu đi đôi chút.
Bà ta nói "Hiện giờ nhà họ Hàn vừa bị tập đoàn Hoàng Minh tân công, có thể nói là đang trong thời kỳ khó khăn, bây giờ thương mại Thiên Bảo lại gặp chuyện tình cảnh của nhà họ Hàn chúng ta cực độ bất ổn. Nếu chuyện này làm ảnh hưởng tới cuộc hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh thì sẽ còn tổn thất lớn hơn, cháu có biết không?"
"Cháu biết, cháu sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm!"
“Được! Nhà họ Hàn luôn thưởng phạt rõ ràng, mắc sai lầm thì phải bị phạt. Mọi người đã bàn bạc và quyết định rằng sẽ tạm hoãn việc chuyển nhượng 20% cổ phần của thương mại Thiên Bảo. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc và bình ổn trở lại mới tiến hành chuyển nhượng, cháu có ý kiến gì không?", bà cụ nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết và nói.
Hàn Tuyết cười nhạo trong lòng, cô biết ngay bà cụ nói nhiều như thế là có mục đích mà.
Chỉ có điều cô không ngờ rằng bà cụ lại trơ tráo như thế, đã nói là sẽ chuyển nhượng cổ phần rồi mà bây giờ lại “tạm hoãn”.
Trong công ty thương mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết chiếm 30% cổ phần, nhà họ Hàn chiếm 45%, 15% còn lại là cổ phần chia hoa hồng của một số quản lý cấp cao trong công ty, theo quy định thì Hàn Tuyết và nhà họ Hàn đều không được hưởng 15% cổ phần ấy.
Nếu nhà họ Hàn chuyển nhượng 20% cổ phần cho Hàn Tuyết, một mình cô sẽ có 50%, quyền quyết định của thương mại Thiên Bảo cũng nằm trong tay cô.
Nhưng hiển nhiên mọi chuyện không hề dễ dàng như thế. Hàn Tuyết nhìn lướt qua Diệp Phàm,thấy anh khế gật đầu, cô lên tiếng nói: "Tiểu Tuyết không có ý kiến gì hết”.
Động tác nhỏ của Hàn Tuyết không thoát được cặp mắt của bà cụ, khiến bà ta không khỏi nhíu mày. Trong suy nghĩ của bà ta chắc chắn Hàn Tuyết sẽ không đồng ý ngay, ít nhất cũng phải cò kè mặc cả một lúc.
Bây giờ chỉ bởi vì Diệp Phàm gật đầu mà cô lại đồng ý ngay lập tức, chứng tỏ ý kiến của Diệp Phàm mang tính quyết định với Hàn Tuyết.
“Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, con gái gả chồng đúng là bát nước đổ đi!"
Trong đầu bà cụ bỗng hiện lên suy nghĩ này, khiến bà ta càng quyết tâm chèn ép Hàn Tuyết hơn nữa, phòng trường hợp cô bắt tay với Diệp Phàm chiếm đoạt tài sản nhà họ Hàn.
Không cần chuyển nhượng lại cổ phần, đám họ hàng trong gia tộc đều vô cùng mừng rỡ. Vốn đĩ bọn họ còn sợ rằng sau này sẽ phải sống dựa vào Hàn Tuyết, bây giờ thì chẳng có gì đáng lo nữa rồi.
Đúng lúc này, Hàn Tử Hiên bỗng bước lên nói: "Bà nội, vụ hỏa hoạn ở công trường phía tây thành phố gây ra ảnh hưởng nặng nề với nhà họ Hàn chúng ta. Cháu cho rằng chỉ đơn giản là gánh vác toàn bộ trách nhiệm thì vẫn chưa đủ, nhất định phải chỉnh đốn từ gốc. Vây nên cháu đề nghị gia tốc cử một người đi tiếp quản mọi công việc của thương mại Thiên Bảo, để Hàn Tuyết nghỉ ngơi một thời gian".
Xoet!
Hàn Tử Hiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đổ dồn ảnh mắt về phía cô ta.
Nhổ cỏ tận gốc, Hàn Tử Hiên tàn nhẫn thật, cô ta đang có ý định hất cẳng Hàn Tuyết ra khỏi vị trí tổng giám đốc đây mà.
Quả nhiên,Hàn Tuyết không thể chấp nhận được, cô nói trong sự phẫn nộ: "Hàn Tử Hiên, cô đừng có được nước lấn tới! Nhờ có tôi nên thương mại Thiên Bảo đang sắp phá sản mới vực dậy và mang đến lợi nhuận, tôi dám nói rằng không một ai hiểu rõ thương mại Thiên Bảo hơn tôi. Bây giờ đang lúc rối ren mà còn thay đổi người quản lý, cô quyết tâm muốn thương mại Thiên Bảo phá sản có đúng không? Rốt cuộc cô có rắp tâm gì đây!"
Hàn Tuyết là sinh viên tốt nghiệp bằng giỏi của Phục Đán, nếu thật sự so tài biện luận thì cô Cũng không thua kém bất cứ ai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.