Diệp Phàm ngồi xuống, không hề do dự gắp một cái cánh gà đen thui, cho thắng vào miệng nhai ngon lành.
“Được đấy, rất ngon!"
"Thật á? Đây là lần đầu tiên tôi vào bếp, anh không được lừa tôi đâu đấy, cho tôi thử một miếng nào".
“Ấy không được, em làm có mấy cái còn không đủ anh ăn, lần sau làm nhiều một chút rồi hãy ăn", Diệp Phàm thản nhiên trút sach đĩa cánh gà vào bát minh một cách rất không biết xấu hồ, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ngon như thế thật à?
Thấy Diệp Phàm ăn ngon lành, Hãn Tuyết rất vui vẻ dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô xuống bếp.
"A, tôi đi múc cháo cho anh nhé", cô cũng không tranh ăn với anh, nhổm người dậy đi vào nhà bếp.
Sau khi vào bếp, Hàn Tuyết mỉm cười gian manh, cô mở nắp nổi, bên trong vẫn còn sót lại một cái cánh gà bóng đêm chưa bưng ra.
Hàn Tuyết gắp lên đưa vào miệng, vừa cắn một miếng lập tức nhăn nhó, lè ra, phun phì phì ra ngoài.
Không những mặn kinh khủng, chua lè chua lét, mà còn có một thứ mùi vị thật sự không biết phải nói thế nào, nói thẳng ra là cực kỳ khó nuốt, thử thách sức chịu đựng của bất kỳ ai.
Nghe thấy tiếng ho sắc sụa, Diệp Phàm vội vàng bước vào bếp, nhìn thấy tay Hàn Tuyết cầm đũa, nước mắt lưng tròng.
"Em sao vậy Tiểu Tuyết? Ai chọc giận em à?”, Diệp Phàm lo lắng hỏi.
Loading...
"Anh đấy, anh chứ ai, cái đồ khốn nhà anh..
Hàn Tuyết sụt sùi nước mắt, vứt đôi đũa đi, hung hăng đấm Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gia-toc/160789/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.