Hàn Tuyết tức đến mức không nói thành lời xung quanh cũng vang lên những trận chế giễu, Hành Bách Hào đắc ý vô cùng.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên bước lên, tầm mắt hướng về phía bà cụ Hàn nói: “ Bà nội, trước khi bà chất vấn Hàn Tuyết sao bà không hỏi vì sao cô ấy lại từ chối dùng bữa?”
“Đồ vô dụng, cậu có tư cách gì lên tiếng ở đây, Nếu không phải do cậu đánh Hà Hướng Đông, thì đơn hàng kia có lẽ đã vào túi rồi, theo như tôi biết giá trị của nó lên đến 20 triệu, sẽ giúp ích rất nhiều cho nhà họ Hàn chúng tôi”, Hàn Bách Hào tức giận nói.
“Trời ạ, lại hợp đồng có giá trị lên đến 20 triệu? Lại bị cậu cháu rể phế vật này hủy mất? Thật quá đáng!”
“Đúng vậy, trước kia mọi người đều nói cậu ta khắc chết ông nội, tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi…”
“Đúng thật là khắc tinh của nhà họ Hàn chúng ta, thật khó hiểu Hàn Tuyết vì sao không li hôn với cậu ta, không lẽ muốn họ Hàn là chúng ta sụp đổ sao?”
“Cháu có ý kiến thế này, bà nội lên đứng ra làm chủ, đuổi tên tên phế vật này ra khỏi nhà họ Hàn…”
Lời nói cay độc này khiến gương mặt Hàn Tuyết tức giận đến tái mét, Diệp Phàm nhíu chặt lông mày, bị sỉ nhục như vậy khiến anh cảm thấy không thoải mái, có cảm giác muốn xông ra đánh người.
Nhưng mà, anh không thể, bởi vì anh nhìn thấy đôi bàn tay ngọc của Hàn Tuyết đang nắm chặt lại, ngón tay bị nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-gia-toc/160780/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.