Edit: Kidoisme
Vương Xuân Phát đang nghe trộm trên sô pha hết hồn đứng dậy chạy ra mở cửa, chợt thấy giọng nói khắc nghiệt của Lăng Thanh vọng ra: "Vậy cậu muốn giám đốc Vương làm gì với cái miệng đó, hôn chùn chụt con tang thi à?"
Quá tàn nhẫn!
Nghĩ tới chuyện mình duỗi đầu lưỡi ra điên cuồng cuốn lấy mấy con tang thi, Vương Xuân Phát rùng mình, hình ảnh đẹp quá ông ta không nỡ nhìn.
Tần Đại Lực ho khan, làm ra vẻ chính nghĩa phản bác: "Đương nhiên không phải, em muốn bảo ổng mắng chết bọn chúng!"
Vương Xuân Phát bĩu môi, cả đám người ở đây ai cũng từng bị ông ta mắng, Tần Đại Lực nổi tiếng tốt tính đôi khi bị chỉ trích đến nỗi hận không thể dùng một cây kim khâu miệng lão cấp trên lắm mồm vào cho bỏ ghét.
Dịch Thành Lễ bên cạnh che miệng cố nín cười nhưng trong giọng nói không giấu được chút kích động: "Tang thi có nghe hiểu ngôn ngữ loài người không nhỉ?"
Trái tim Vương Xuân Phát ngừng đập, ngón tay nắm lấy cánh cửa nhanh chóng cào ra vết.
Làm ơn! Đây không phải là vấn đề cần thảo luận lúc này!
Lòng ông ta hiểu rất rõ ở đây không ai có quan hệ tốt với mình, bọn họ khẳng định sẽ không đứng về phía ông ta, nếu như, nếu như... thật sự ném ông ta ra ngoài đối phó với đám quái vật kia thì phải làm sao?
Chân Vương Xuân Phát mềm nhũn như bột mì, ông ta không làm được, dù ông ta có muốn làm người tốt thì tiền đề ông ta phải sống sót đã!
"Đừng đùa nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-bao-ve-chung-cu-benh-tat/857862/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.